Bức thư này được gửi đi vào tháng
9/2010, thời Giám mục Vũ Huy Chương còn làm Giám mục Hưng Hóa. Qua bức thư này,
chúng ta có thể hiểu được những chuyện ông đang gây ra tại Đà Lạt. Bản tính
đúng là khó dời... Tính cách của ông vẫn vậy, không thay đổi một chút nào. Những gì người giáo dân Hưng Hóa ngày xưa kêu đến ông, cũng chính là những gì người giáo dân Dalat ngày nay đang muốn nói...
Kính thưa Đức Cha An-tôn!
Thưa Đức Cha, con xin tự giới thiệu, con là: Maria Lương Kim
Hoàn, sinh năm 1968, ở Giáo xứ Yên Hợp. Con viết thư này với tâm tình của một
đứa con với người cha – của một con chiên với mục tử, và đặc biệt trong tâm
tình của một con dân trong Giáo Hội Việt Nam.
Trước khi viết những dòng chữ này, con đã suy nghĩ và cầu nguyện
rất nhiều có nên viết hay không. Vì con nghĩ: chữ nghĩa văn từ của đứa vô học
lại quê mùa, dốt nát như con liệu có ai thèm ngó tới không. Nhưng vì quá lo cho
sự sống còn của các linh hồn, cho tương lai của giáo phận nên con đã quyết định
cầm bút viết thư này gởi tới Đức Cha.
Thưa Đức Cha! Chắc Đức Cha còn nhớ ngày 25/01/2010, con và chú
Gioakim Vũ Viết Vị đã về tòa giám mục để gặp Đức Cha. Hai chị em con đi đem
theo bao nhiêu tâm tình, bao nhiêu sự gởi gắm của bà con giáo dân, những người
thao thức lo cho đoàn chiên của Chúa đang trên bờ vực thẳm của sự bất an …
Chúng con muốn đến thưa với Đức Cha nhiều điều chúng con thấy và cảm nhận được.
Thực sự chúng con chỉ là những người giáo dân thấp cổ bé họng đâu biết ăn nói …
Nhưng dựa vào tinh thần của Công đồng Va-ti-ca-nô II: giáo dân không phải là
con nít để cho cha mẹ là giáo sĩ bảo gì mới làm nấy, mà giáo dân chính là lực
lượng tiên phong trong công cuộc truyền giáo, được hiệp thông với giáo sĩ … Với
tinh thần đó, chúng con đã can đảm lên đường đi gặp Đức Cha bất chấp thời tiết
mưa, gió, rét buốt trên chặng đường hơn 170 km với hy vọng CON ĐƯỢC GẶP CHA –
CHIÊN GẦY ĐƯỢC GẶP MỤC TỬ NHÂN LÀNH – để tâm sự, để giãi bày những lo âu và sẽ
được vỗ về, chăn dắt …
Nhưng sự thật thì hình như hoàn toàn ngược lại, khi gặp Đức Cha,
con vừa mới giãi bày được một chút thì … không hiểu vì lý do gì tác động mà Đức
Cha tỏ thái độ KHÔNG MẤY NHÂN TỪ VỚI CHÚNG CON. Những đứa con bé nhỏ mới BẬP BẸ
BIẾT NÓI, muốn nói thật nhiều … muốn giãi bày thật nhiều … khi gặp phải thái độ
và những cử chỉ khua tay múa chân của Đức Cha… tất cả những điều muốn nói,
những hy vọng của chúng con tan biến… thay vào đó là sự giật mình… ngơ ngác…
run rẩy… thật tội nghiệp cho hai đứa con bé bỏng lần đầu tiên được gặp CHA của
mình, chú Vị mặt tái mét, sau khi bước ra khỏi phòng khách của tòa giám mục,
miệng nói lắp bắp: chị ơi! hồn vía của em bay hết lên mây rồi…
Thưa Đức Cha! từ sau ngày được gặp Đức Cha về nhà, không đêm nào
con ngủ ngon giấc, còn ban ngày con chẳng nhớ công việc của mình phải làm gì?
Cứ làm việc nọ sọ việc kia… thậm chí cơm còn chẳng nấu được cho ra hồn mà ăn.
Hình ảnh của một người CHA – MỘT VỊ MỤC TỬ ??? mà con được gặp luôn luôn hiện
lên trong trí óc con, khiến con phải đặt ra những câu hỏi, hỏi rồi tự trả lời,
hỏi rồi để cảm thông, hỏi rồi để cầu nguyện… nhưng tất cả vẫn không làm con hết
được những băn khoăn, lo lắng… và con quyết định viết những dòng này để giãi
bày những suy nghĩ của con và kính dâng lên Đức Cha.
I. Đức Cha Nổi Cáu Trước Mặt Hai
Đứa Con
1. Nếu xét theo tình phụ tử thì:
Cứ cho con là đứa con ngu dốt, nói điều gì đó sai quấy với Đức
Cha thì ngài cũng không nên cáu với chúng con. Cũng như con đã làm mẹ của những
đứa trẻ, điều tối thiểu trong giáo dục con cũng phải biết là: nếu một đứa con
càng ngu dốt thì những người làm cha làm
mẹ càng phải thương nó hơn và phải nhẫn nại, dịu dàng phân tích, bảo ban cho nó
hiểu, nếu cáu giận với nó thì chỉ làm cho nó sợ và càng ngu hơn thôi. Chắc chắn
nó sẽ không phục và chẳng đứa nào dám đến gần cha mẹ của mình.
2. Nếu xét theo tình mục tử với chiên thì:
Ngày 01/10/2003 con đi dự lễ tấn phong giám mục của Đức Cha, con
rất ấn tượng về hình ảnh vị mục tử vác chiên lên vai được in thật to trên phông
lễ hôm đó… rồi hình ảnh Đức Cha được trao phó cây gậy… con thầm cảm ơn Thiên
Chúa đã ban cho Giáo phận của chúng con đã có một vị MỤC TỬ CẦM GẬY để xua đuổi
sói dữ, bảo vệ đoàn chiên… nhưng khi thấy mục tử khua chân, múa tay, khuôn mặt
đằng đằng sát khí thì con cảm thấy thật xót xa: MỤC TỬ đã cầm gậy để xua, đập
chiên của mình. Con thật cảm thông và cố nghĩ là ngài quá nhiều công việc đến
nỗi không đủ bình tĩnh để suy xét mọi điều đúng – sai, nhưng con lại thấy một
điều thật nguy hiểm là: Đức Cha là một vị đứng đầu một giáo phận có tới hơn 200
ngàn giáo dân mà ngài lãnh đạo theo kiểu KHÔNG BÌNH TĨNH, hay nói cách khác là
áp đảo, thì hỏi rằng đàn chiên mấy lúc nữa sẽ đến hồi tan tác?
3. Những ý kiến của con trong việc thuyên chuyển linh mục sao
cho hợp người, hợp cảnh, không để phí đi những tài năng, không để thiệt thòi
cho các linh hồn, không để Giáo Hội phải gánh chịu những hậu quả xấu không đáng
có… nếu vì những ý kiến đó của con làm Đức Cha nổi cáu thì con thấy thật đáng
lo sợ: Giáo Hội mà Chúa Giêsu xây trên nền tảng tình yêu và sự hiệp thông có
còn tồn tại nữa không? Hay đã bị các ĐẤNG biến thành một thể chế ĐỘC TÀI, Mục
Tử ngồi trên tòa cao phán xuống, chiên ở dưới cứ việc vâng lời, góp ý thì mục
tử nổi cáu, áp đảo. Mối tương quan một chiều từ trên xuống theo kiểu CHỦ NÔ ấy
thì thử hỏi rằng trong Hội Thánh Chúa có còn tôn trọng nhân quyền? Có còn sự
công bằng, dân chủ nữa không ạ? Nếu ngay trong Giáo Hội của Chúa mà không còn
những điều đó thì thế giới bao giờ mới vơi đi những đau khổ?
4. Nếu việc chúng con chuyển những nhận định và những lời khen
của giáo dân về những tài năng, đức hạnh của cha Thái mà vì điều đó Đức Cha nổi
cáu thì… chẳng lẽ Đức Cha lại đang sống lịch sử của Cựu Ước được ghi lại trong
sách Samuen chương 18 hay sao? Nếu không thế thì Đức Cha phải thật vui mừng khi
mình có một cánh tay nối dài quá đắc lực chứ ạ?
II. Cách Giáo Dục Của Người Cha
1. Khi nghe Đức Cha kể một loạt “TỘI” của cha Thái trước mặt hai
đứa mà thực sự Đức Cha chưa rõ danh tính, gốc tích… đặt giả thiết bọn con là
lương dân hay nhà báo thì họ sẽ đánh giá thế nào về Giáo Hội Chúa và về tình
cha con của Đức Cha? Con giới thiệu con là Hoàn ở Giáo xứ Yên Hợp Đức Cha tin
ngay. Sao Đức Cha không gọi điện cho cha xứ con để xác minh thực hư? Con thấy
một vị lãnh đạo mà dễ tin như vậy thì sẽ rất dễ “mất nước”. Còn mục tử mà dễ
tin như Đức Cha thì có lẽ lúc này trong giáo phận Hưng Hóa đã có biết bao nhiêu
sói dữ đang đội lốt cừu để ăn thịt chiên rồi đấy ạ!
2. Khi Đức Cha kể tội cha Thái trước mặt hai con, con thực sự
thấy Đức Cha không biết cách giáo dục: xét theo nghĩa thiêng liêng, cha Thái
thực sự là con của Đức Cha. Cứ cho là cha Thái có tội thực sự đi, tại sao không
dùng tình thương, sự chân thành mà khuyên bảo, mà nâng dạy… đằng này Đức Cha
lại dùng chiêu KỂ TỘI con mình trước mặt người khác. Con không hiểu Đức Cha có
ý gì? Khi nói tội cha Thái trước mặt một “đứa đàn bà” chưa rõ danh tính; để hạ
giá và làm giảm bớt lòng kính trọng của chúng con với cha Thái ư? Đức Cha lỗi
Điều Răn thứ tám. Để dạy dỗ cha Thái từ xa qua chúng con ư? Đức Cha không có
tình cha.
Năm thánh 2000 con đi hành hương, con nhớ mãi bài giảng này:
trước khi làm nghề gì người ta cũng phải học thật kỹ, càng học tốt thì làm nghề
càng tốt. Làm bác sĩ phải học ít là 7 năm, giáo viên phải 3 năm. Nghề nào cũng
có ngày hưu mà vẫn phải học, vậy mà việc làm cha, làm mẹ phải làm cả đời, không
có ngày hưu nhưng có mấy ai học. Con là người không có học, lại có tới 6 đứa
con, nhưng khi đứa nào có lỗi thật sự thì điều tối thiểu để giáo dục là con
không bao giờ nhắc lỗi của nó trước mặt người khác, càng không bao giờ được
phép mạt sát nó trước mặt chị em… vì nếu giáo dục con cái KIỂU như Đức Cha khác
nào muốn trù dập nó, không muốn nó ngóc đầu lên, tự nó sẽ bị chìm trong mặc cảm
tội lỗi, nó mất danh dự. Làm sao nó có cơ hội để trưởng thành, để phát triển về
mọi mặt? Còn chưa nói đến chuyện nó tiêu cực… buông xuôi tất cả… chẳng lẽ ĐẤNG
LÀM CHA và LÀM THẦY lại không biết đến điều này sao?
3. Đức Cha nhớ lỗi người khác: khi Đức Cha kể tội của cha Thái,
con thấy Đức Cha kể cả đến những tội cách đây 12 năm, mà lúc đó Đức Cha chưa
làm Giám mục Giáo phận Hưng Hóa. Vậy mà ngài nhớ và kể tội cha Thái một cách
trôi chảy. Con thấy thực sự thương Đức Cha. Ngài đã phải gánh một cái gánh quá
nặng, quá mệt mỏi là lo cho phần rỗi của hơn 200 ngàn linh hồn, vậy mà ai đó đã
vô tình chất thêm lên vai ngài một cái gánh nặng không đáng có nữa là: NHỚ LỖI
của người khác. Giáo phận có 60 linh mục. Linh mục được thánh hiến nhưng vẫn là
người và chắc chắn sẽ có những lỗi lầm. Như vậy, Đức Cha sẽ phải nhớ lỗi của 60
linh mục, còn chưa kể những cấp dưới… Thật đáng thương cho Đức Cha phải gánh
hai vai quá nặng và khi quá sức chắc chắn một điều là ngài sẽ phải vất bớt một
gánh. Sẽ thật vô phúc cho giáo phận Hưng Hóa nếu ngài vất đi cái gánh mà trong
đó có các linh hồn. Một điều đáng lo sợ nữa là cái đầu của ngài phải chứa quá
nhiều thứ như vậy thì không biết có còn chỗ nào để cho Chúa ở nữa không ạ? Sẽ
thật khủng khiếp nếu một Đấng làm đầu Giáo phận, làm chứng cho Chúa mà không có
Chúa thì Giáo phận sẽ nằm gọn trong quyền lực của sa-tan mất thôi…!!! Và nếu
Thiên Chúa cũng nhớ lỗi của con người như Đức Cha thì chắc chắn thiên đàng sẽ
vắng tanh, chỉ có Ba Ngôi Thiên Chúa và may ra Đức Ma-ri-a là con người duy
nhất được vào thôi… còn Đấng làm đầu Giáo Hội là thánh Phê-rô cũng có trọng tội
đấy ạ.
III. Mục Tử Không Biết Chiên
Khi kết tội cha Thái, Đức Cha đã tìm hiểu chưa? Là Mục Tử, Đức
Cha đã thực sự biết chiên của mình chưa ạ? Sau khi Đức Cha kể một loạt tội, con
đã suy nghĩ thế này:
1. Đức Cha nói: cha Thái chuyển lên An Thịnh mang cả chổi cùn,
rế rách… cứ cho cha Thái là người quá đáng đi, tại sao lúc đó Đức Cha không can
thiệp, nếu con là Đức Cha, con sẽ bảo cha Thái để nguyên si những thứ đó lại,
lên An Thịnh thiếu gì Đức Cha sẽ cho. Nếu Đức Cha xử như vậy thì cha Thái sẽ
kính phục và con cái của ngài sẽ không mất đoàn kết… ngài đã tìm hiểu hoàn cảnh
cụ thể lúc đó chưa?
2. Đức Cha nói: cha Thái đứng trên bục giảng để chửi chính quyền,
xúc phạm người thi hành công vụ là vi phạm luật pháp nhà nước. Vậy nếu chính
quyền làm đúng mà cha Thái chửi thì con tin họ đã gô cổ và bỏ tù cha Thái lâu
rồi. Còn nếu chính quyền làm sai thì tự bản chất đâu còn là chính quyền nữa mà
là ngụy quyền. Mà ngụy quyền thì phải vạch mặt chỉ tên để khỏi tốn cơm dân, áo
đảng. Loại đó con cũng có quyền chửi, có quyền tố cáo, vạch mặt. Đó là nghĩa vụ
của bất cứ ai dám bảo vệ công lý… có thể vì như vậy những người không hiểu lại
bảo là chửi chính quyền vì họ chưa định nghĩa được thế nào là chính quyền… đó
là con phân tích tội mà Đức Cha kết, gán cho cha Thái. Còn thực sự giáo dân ở
vùng Nhân Nghĩa cũ, cũng như An Thịnh, Yên Phú và Đại Phác bây giờ người ta
thấy rõ điều này: khi cha Thái chưa tới các xứ này, giáo dân nghèo về mọi mặt,
thậm chí còn không biết mình đang là người, suốt ngày chỉ biết cắm đầu, chúi
mũi vào bát cơm, manh áo… không biết phẩm giá con người hay nhân quyền là gì?
Chỉ cần các BỀ TRÊN phán gì là răm rắp nghe theo, bảo sai cũng phải vâng nếu
không sẽ bị phạt: bảo không được đi lễ, không được dạy giáo lý cũng phải nghe.
Chúng con không còn biết đâu là đúng sai nữa… khi được cha Thái dạy, chúng con
đã biết bảo vệ quyền sống, quyền tự do tôn giáo, tự do ngôn luận… Chúng con đã
biết đâu là chính quyền, đâu là ngụy quyền. Nhưng một điều quan trọng là giáo
xứ quá đông, làm sao linh mục có thể dạy riêng từng người. Vậy, việc đứng trên
bục giảng để dạy cho giáo dân biết những điều đó thì kẻ xấu lại bảo là chửi
chính quyền. Nhờ cha Thái dạy như thế đã biết bao người được nhờ. Nếu cha Thái
cứ cúi đầu lặng thinh thì hỏi rằng đời sống nhân quyền của giáo dân có được như
ngày nay không!?
Hơn nữa, con cứ trộm nghĩ rằng, nếu một mai không có ai có đủ
can đảm để lên tiếng bênh vực cho công lý, sự thật, bênh vực cho giáo dân thì
chắc chắn là người dân chúng con sẽ lại bị chính quyền cai trị về tôn giáo
giống như những năm trước đây, khi cha Thái chưa đến với chúng con. Trong khi
đó, việc lãnh đạo tôn giáo thuộc về quyền của giáo hội, chứ không phải của
chính quyền. Đức Cha có biết rằng, từ ngày có cha Thái lên vùng này, kể cả khi
cha Thái không còn là cha xứ của chúng con nữa, thì chúng con vẫn được hưởng
nhờ cái uy tín lãnh đạo tinh thần của cha Thái!? Việc chính quyền xen chân vào
nội bộ của Giáo xứ, giáo họ đã vì thế mà giảm đi rất nhiều. Rồi mai đây, sự
thật sẽ ra sao, chúng con không biết sẽ như thế nào, nhưng chắc Đức Cha cũng
chẳng biết gì hơn chúng con, vì Đức Cha đâu có ở trên vùng này với chúng con,
để mà cảm thông với những hình thức chèn ép sinh hoạt tôn giáo của chính quyền.
3. Đức Cha nói: cha Thái “choài trổ” đi An Thịnh vì thích đông
người: Đức Cha thử hình dung một giáo xứ lúc đó có 26 ngàn giáo dân chỉ có một
linh mục, nhà thờ xứ lại nằm tại một giáo họ quá nhỏ bé, chỉ có hơn 40 nóc nhà
đi đạo. Mỗi ngày lễ trọng cả xứ tuôn về Nhân Nghĩa, những Thánh Lễ hàng vạn
người dự. Địa hình chật hẹp, chỗ để xe không có, chỗ trọ không đủ, giáo dân nằm
chen chúc ở các nhà dân không hết nên phải nằm la liệt ở các gốc cây quanh nhà
thờ. Vì địa hình đò giang, tàu xe cách trở mà ga Hóp lại là ga phụ, người dưới
đi lên, người trên đi xuống phải xuống ga Mậu A cách nhà thờ hơn 10 cây số, giờ
giấc phải phụ thuộc tàu bè… đó là còn chưa nói tới những nhu cầu phải phục vụ
như ăn uống, bảo vệ, an ninh, đã thế lại liên tục có những lớp học, lớp cầu
nguyện… lại phục vụ… Một gánh quá nặng đối với giáo họ sở tại mà giáo xứ Nhân
Nghĩa thì quá nhỏ. Phục vụ mãi cũng thấy mệt mỏi, họ còn phải lo cho gia đình
nữa chứ… Vì thế, không thiếu cảnh cha xứ đêm đêm phải thức đi quanh nhà thờ để
bảo vệ cho giáo dân ngủ… sức đâu nữa để làm mục vụ. Ngược lại, An Thịnh đường
liền, giáo dân cũng đông, địa hình thuận lợi, tiện cả tàu xe, giáo dân đi lễ
không phải ngủ trọ qua đêm, giáo dân sở tại cũng nhàn, cha xứ cũng bớt đi gánh
nặng… Vậy, ở đâu có lợi cho ích chung hơn ạ?
4. Đức Cha nói: cha Thái dạy một mình một chương trình giáo lý
mà không dạy theo chương trình của giáo phận. Điều này khi nghe con cũng thấy
bức xúc. Con đã đặt ra những câu hỏi về cha Thái và con đã quyết định tìm hiểu
theo khả năng của mình: con đã đến các giáo xứ Yên Phú, Đại Phác, An Thịnh hỏi
và biết được giáo lý viên của họ đều do giáo phận đào tạo (có danh sách cụ
thể), còn học sinh giáo lý cấp 1, 2, 3 thì đều học theo chương trình giáo lý
của giáo phận Xuân Lộc. Đức Cha có thể lên gặp bất cứ giáo lý viên hay học sinh
nào để xác minh điều này rồi hãy kết tội một linh mục…
5. Đức Cha nói: có một người bảo cha Thái mặc áo trái họ không
dám góp ý. Một người trong số 26 ngàn giáo dân thì quả là một tỉ lệ quá nhỏ
không đáng kể, vậy mà Đức Cha dựa vào đó để đánh giá, để hạ thấp một linh mục
biết từng con chiên, biết chiên cần gì, chiên đói hay no, một mục tử biết nâng
dậy từng con chiên. Những điều này cả xứ con đều biết, còn Đức Cha ngài có biết
không ạ?
IV. Đi Đạo Theo Chúa Hay Theo Cha?
Đức Cha giảng trên nhà thờ Sơn Tây ngày 25 tháng 01 năm 2010
rằng: nếu chuyển linh mục mà giáo dân bỏ đạo thì càng phải chuyển đi ngay: theo
cách lập luận của Đức Cha thì linh mục đó dạy thế nào để giáo dân theo cha mà
không theo Chúa. Ngài đâu có biết rằng chính quyền đã dựa vào cách thuyên
chuyển linh mục không cần tính toán của ngài để dọa cho giáo dân bỏ đạo… Cảnh
đau lòng này con đã được tận mắt chứng kiến: khi cha Thái lên tới họ Đông An,
hàng đoàn giáo dân người dân tộc đến vây quanh cha Thái để xin được ra khỏi đạo
một thời gian mặc dù họ nói là rất tin Chúa, không muốn bỏ đạo, nhưng họ sợ, và
lý do họ sợ thật đơn giản là chính quyền đến nhà dọa rằng ông cha Thái sắp phải
chuyển đi nơi khác rồi không có ai bảo vệ chúng mày đâu… Nhìn nét mặt sợ hãi và
ánh mắt chới với của họ lòng con đau như xé. Thú thật, trong lòng con oán hận
Đức Cha, con thấy Đức Cha ác quá. Đức Cha nghĩ sao khi chính quyền lấy chính
việc thuyên chuyển linh mục để dọa cho giáo dân bỏ đạo, và họ đã thành công khi
hàng đoàn người đến xin bỏ đạo (chúng con có ghi hình). Là mục tử mà ngài không
biết đến điều này tức là ngài đâu có chút nào hình ảnh của mục tử nhân lành
Giêsu, vì mục tử Giêsu có tình yêu bao la, cao cả, Chúa sống gần gũi với đoàn
chiên, sống trong lòng đoàn chiên, hy sinh mạng sống cho đoàn chiên. Còn Đức
Cha, ngài đang dùng quyền Chúa ban để đứng TRÊN đoàn chiên, đứng NGOÀI và đứng
thật xa để mặc cho bao nhiêu sói dữ ăn thịt từng đoàn chiên. Đức Cha còn dám
nói một câu thật vô tâm vô tình… không truyền giáo được thì để cho Tin Lành họ
truyền (có người làm chứng). Mục tử ơi, ngài có ý gì vậy? Ngài khinh những con
chiên kia quá nhỏ bé nghèo hèn đến nỗi không đáng để ngài phải quan tâm đến ư?
Hay ngài đã học quá cao siêu đến nỗi vượt qua cả điều căn bản nhất của đạo Chúa
là tình yêu rồi?
Chúa ơi, thật bất công khi bao nhiêu con người, bao nhiêu thế hệ
đã hy sinh bao nhiêu công lao, mồ hôi, nước mắt để gom về từng con chiên lạc.
Vậy mà giờ đây Đức Cha nỡ tâm đưa từng con chiên đó lên giàn thiêu….. nỡ tâm
đạp đổ công trình mà bao nhiêu bậc tiền nhân của chúng con đã xây dựng nên bằng
xương máu.
V. Thế Nào Là Lịch Sự
Khi hai đứa con hầu chuyện Đức Cha xong là 11 giờ 05, Đức Cha
đứng dậy đi ăn cơm, còn hai đứa con ngồi đó một lát rồi đứng dậy ra khỏi phòng
khách. Hai đứa con cũng có một cảm giác bị đói meo ngay bên mâm cơm của Đức Cha
mình. Hôm đó là ngày tổng kết của Ban hành giáo Giáo phận, mâm đầy mâm vơi
người người ăn uống rỉ rả, vậy mà Đức Cha đi ăn cơm không nỡ mời hai đứa chúng
con một tiếng, dù là tiếng mời rơi….
Không cần biết chúng nó đói hay no. Thôi con không nói đến tình cha với
con nữa mà con nói đến cái tình tối thiểu là tình con người. Khi có khách đến
nhà chơi mà gặp bữa dù có quí mến họ hay không thì cũng phải mời, ít nhất là
một câu mời xã giao theo phép lịch sự tối thiểu…. Chúng con thấy tủi thân vô
cùng. Thưa Đức Cha, thật ra cái dạ dày của chúng con đâu có đói, vì trước khi
gặp Đức Cha một giờ, chúng con đã đánh mỗi đứa một tô phở xốt vang to đùng ở
cổng TGM. Lúc đó dạ dày của chúng con vẫn còn căng, nhưng lòng chúng con thực
sự thấy đói. Đói cái TÌNH CHA – TÌNH NGƯỜI. Chả nhẽ vì chuyện phải gặp gỡ chúng
con mà Đức Cha giận đến nỗi mất khôn hay sao? Nếu chỉ vì chuyện nhỏ đó mà đã
làm cho ngài giận đến mất hết cả khôn như vậy thì hỏi rằng cả con thuyền lớn là
Giáo phận Hưng Hóa Thiên Chúa trao phó cho ngài lèo lái, mà ngài lái trong tình
trạng như vậy liệu có về đến bến bình an không ạ?
Còn chuyện này nữa: là mục tử
ngài có cảm nhận gì trong việc này không? Cả năm ngày rộng tháng dài,
thiếu gì lúc thuyên chuyển các linh mục mà ngài lại chuyển vào dịp tết để hàng
tháng trời nay mười mấy ngàn giáo dân phải đón xuân trong nước mắt. Vùng An
Thịnh lúc nào cũng như có đám ma. Ngài làm như vậy có phải là đã vượt quá nhân
từ rồi không ạ.
Tóm lại Với một số những điều chúng con thấy ở trên, thì:
ĐỨC CHA, nghĩa là Người Cha Có Đức
GIÁM, nghĩa là xem xét giáo phận
MỤC, nghĩa là chăn dắt đàn chiên
LÃNH ĐẠO, nghĩa là cầm cân nảy mực
Đức Cha hãy nhìn lại xem mình có tiêu chuẩn nào trên đây không
ạ?
Còn phần con, mới chỉ một lần được tiếp xúc trực tiếp với Đức
Cha và qua những cử chỉ, lời nói và thái độ của Ngài, con có nhận xét như sau:
cái gì đầy trong lòng sẽ tràn ra bên ngoài….
Tất cả những điều mà con nhận thấy nơi Đức Cha hôm đó cộng với
lời ca thán của những người đã được gặp Đức Cha hôm đó, con có nhận định như
sau:
– Đức tính tối thiểu để làm một con người trong xã hội là công
bình và tiết độ, Đức Cha cũng không có thì hỏi rằng là một Kitô hữu làm sao dám
bỏ mình.
– Là mục tử ngài đâu xứng đáng vì ngài đâu dám sống chết với con
chiên, mà ngược lại ngài đã dùng quyền Chúa trao để ngồi trên tòa cao phán
xuống, bắt con chiên phải vâng (mối tương quan một chiều từ trên xuống theo
kiểu Chủ – Nô)
– Là lãnh đạo: ngài cũng chưa đủ khả năng vì qua cách điều hành
đại khái, chung chung ấy thì ngài đâu biết công lý là gì mà tôn trọng con
người….
Trên đây là những nhận định của con xuất phát từ trực tiếp cuộc gặp ngày hôm đó. Rồi từ đó con đã đi tìm hiểu và đã phát hiện ra
những điều tệ hại hơn nhưng con không
tiên viết lên đây. Thôi để ngài tự xét mình trước Chúa và đoàn chiên…. về trách
nhiệm quá lớn lao của mình để kịp sám hối và sửa lại mọi sự. Hoặc nếu ngài thấy
mình không gánh vác nổi thì tốt nhất hãy xin nghỉ hưu ăn dưỡng…. Đừng cố chấp
để bảo vệ cái chức cao sang mà phá tan đàn chiên như vậy.
Nếu cứ để tiếp tục tình trạng này có người bảo khi đến tòa Chúa
phán xét Đức Cha sẽ trả lời với Chúa thế nào. Nhưng con nghĩ khi Đức Cha chưa
kịp tính chuyện đến tòa phán xét thì những đàn chiên đã bị tước hết quyền sống
sẽ vùng lên tìm sự sống còn cho mình, chính họ sẽ phán xét Đức Cha vì “bần cùng
sinh đạo tặc” mà.
Thưa Đức Cha, sự thật thì hay mất lòng. Chắc chắn khi đọc những
dòng này Đức Cha sẽ cho con là loại chống cha – chống Chúa – dám xúc phạm đến
các Đấng làm Thầy, thật đáng ném xuống hỏa ngục. Nhưng để cứu được các linh hồn
thì con sẵn sàng để Đức Cha ném xuống tận đáy hỏa ngục. Nhưng trước khi vào hỏa
ngục đời đời, con vẫn yêu cầu Đức Cha một điều thật sự cấp bách đó là: Đức Cha
hãy là một Đấng Quân Tử thành tâm nhìn lại con người của mình trước Chúa để sửa
lại mọi sự trong ngoài của mình, và sửa lại những điều đã làm sai từ trên xuống
dưới cho Giáo phận Hưng Hóa. Nếu không chúng con sẽ phải gửi thư này đến một
nơi để kêu cứu thì chắc Đức Cha biết rất rõ. Và trước khi gửi thư này đi sẽ có
chữ ký của nhiều người… và con sẽ cho giáo dân biết để họ không còn lầm tưởng
về Đức Cha như con.
Thưa Đức Cha, trên đây là một số điều con muốn trải bày và kính
dâng lên Đức Cha. Con vẫn luôn luôn kính trọng và cầu nguyện nhiều cho Đức Cha.
Con không bao giờ đồng hóangười với tội, con chỉ muốn giúp ngài giũ bỏ những sự
không đáng để cho các linh hồn được nhờ. Những điều con viết trên đây nếu có
điều gì sai quấy thì con xin được ngài chỉ giáo và lượng tình tha thứ cho đứa
con thất học vô lễ này.
Người kính thư
Maria Lương Kim Hoàn