Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2018

LỖI VÔ TÌNH


Xung quanh tôi gần đây có nhiều cái vô tình, vô tình nhưng lại gây hậu quả buồn lòng.
Việc giải tán ca đoàn đã xảy ra cách đây bốn tuần, đã làm cho các ca viên và tôi nữa thật sự buồn. Gần bốn mươi năm sinh hoạt ca đoàn, tôi đâu thể hờ hững coi như không có chuyện gì xẩy ra được. Chỉ một đêm sau khi có công bố chính thức đã phát tán bài viết của một facebooker có nick là Minh Đa phân tích về lá thư ngỏ, với sức lan tỏa khủng khiếp của facebook. “Hiệu ứng đám đông”đã xảy ra và cả tôi nữa cũng bị cuốn theo, lúc này tôi chỉ a-dua theo chạy theo đám đông, cho là hay là phải mà bản thân không hề suy nghĩ về ý nghĩa của sự việc.
Chỉ một cái chú ý duy nhất là Minh Đa có kích động phạm tội không? Nhưng Minh Đa không làm chuyện ấy, lại còn khuyên mọi người bất bạo động, khuyên mọi người tiếp tục đi lễ, ca viên cố gắng hát to với cộng đoàn cho thánh lễ sốt sắng. Chỉ một cái duy nhất Minh Đa bộc lộ rõ quan điểm không đồng thuận với thư ngỏ đã công bố.
Một tuần trôi qua có nhiều kỳ lần lượt ra mắt,và có nhiều facebooker xem nó với cấp số nhân. Có cái chung của sự việc tôi cũng thấy là hợp lý, còn có những cái riêng của nhiều kỳ, khi ám chỉ tới một cá nhân ai đó, khiến tôi phải đắn đo suy nghĩ, tìm hiểu thêm và rồi…….rồi cũng chỉ để đó.
Một vài tuần qua sự việc gần như lắng xuống. Cái gì cần nói cũng đã nói. Cũng đến lúc chả còn gì để nói. Các bài viết cũng theo thời gian trôi xuống cuối theo đúng cái kiểu của Facebook, bài nào mới post sẽ ở trên, đẩy lùi cái cũ xuống dưới, nếu cứ để như thế đến lúc nó trôi quá xa,nếu không biết cách, muốn tìm lại cũng khó, và lâu nữa.
Và… Chuyện đáng buồn xảy ra vì lỗi vô tình.
Không hiểu tại sao có ai đó đi can thiệp vào nick Minh Đa để làm gì ?? block Minh Đa lại. Không thấy Minh Đa đâu nữa. Lại vô tình đẩy mọi người vào hiệu ứng đám đông. Tất cả các facebooker liên quan đến Đalat đều đổ xô đi tìm Minh Đa, Minh Đa hỡi, Minh Đa ời, Minh Đa đâu rồi. Vì Minh Đa không liên quan chính trị nên mọi người kêu réo ầm ĩ, thậm chí còn cho là vui nữa. Phút chốc Minh Đa trở thành người hùng của bàn phím.
Thật tai hại vì cái lỗi Vô tình này.
01. Đối với Minh Đa
- Kích thích Minh Đa sống dậy bằng mọi cách. Block Minh Đa thì tức khắc có Lê Đắc, block Lê Đắc tức khắc có Đắc Minh Lê, block Đắc Minh Lê thì có ngay Lê Đắc Minh vv..và vv…
- Kích thích Minh Đa tiếp tục viết, vì khi xuất đâu lộ diện thì Minh Đa phải có cái gì đó trình làng, và một khi không kịp có gì thì một điều tai hại xảy ra là đi tìm cái sự kiện cũ đã chìm vào quá khứ, nay lại phơi bày ra lại. Quá sức phiền hà!
- Kích thích Minh Đa phải tìm cách cho các bài viết sống lại. (thay vì nó đã bắt đầu chìm) Minh Đa đã không xài facebook nữa mà lại chuyển sang blog (để khỏi bị chặn). Sức lan tỏa của blog tuy là yếu nhưng nó lại hệ thống các bài viết dễ tìm, dễ đọc, lại gọn gàng ngăn nắp và không mất bao giờ!!!
02. Đối với người đọc
- Kích thích người đọc phải có chiêu, bài viết chỉ cần xuất hiện 30s ngay lập tức người đọc phải có cách sao chép hay làm thế nào để có thể đọc được, tuy là nó dài mấy đi chăng nữa.
- Kích thích người đọc đem đi khoe, đem chia sẻ cho người khác. Vì bài mới của Minh Đa chỉ một mình tôi có (thể hiện cái tôi, Facebook là nó thế mà) lại hiệu ứng đám đông xảy ra.
- Kích thích lòng tò mò, thắc mắc của những người không có facebook không xài facebook. Tôi đã gặp một bà cụ tuổi cao chờ mãi thằng cháu nội về, “thằng Hai tìm cho bà kỳ 5 bà không biết nó ở đâu cả” !!!!!
Tất cả những điều này đã xảy ra khi Minh Đa bắt đầu bị chặn, mọi người đã bị kích thích được một tuần (phỏng đoán thế). Nếu lỗi vô tình này tiếp tục xảy ra thì chu kỳ này lại bắt đầu lại từ đầu. Dù sao tôi cũng là người con trong nhiều năm của Giáo xứ. Mong muốn mọi việc Bình An trở lại, luôn có nỗi khắc khoải Giáo xứ phát triển và tiếp tục là niềm tự hào to lớn của chúng tôi ./.

MAI HỮU TRÍ

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2018

Từ khi nào ... ?

Mấy ngày qua nhìn lại sự kiện nầy gã cũng ngạc nhiên khi thấy vị chủ chăn chìm đắm trong lòng vị kỷ nhỏ nhen biến dạng không còn là người dẫn đường nữa.
Tại sao đến nỗi này?
Lẽ ra khi đàn chiên đang hoang mang sợ hãi (6 ca đoàn đã phục vụ vài chục năm), người chủ chăn phải khích lệ yêu thương sẻ chia, họ luôn gương mẫu thứ tha và nhất là phải thể hiện là một người công chính. Vì đó là nhiệm vụ của họ với Chúa, là chăm sóc đàn chiên về tinh thần. Nhưng thay vào đó, là một sự im lặng đầy kiêu hãnh của một vị vua xa cách, khinh dân.
Sự thất vọng của đàn chiên lên đến tột cùng. Và không còn thiết tha gì với sự thay đổi từ phía trên họ.
Nếu thật sự là một chủ chăn chân chính thì nên xem lại mình còn xứng đáng để con chiên tin tưởng và sẻ chia những tội lỗi thầm kín của riêng họ khi xưng tội cho mình không?
Bởi chính mình là những uẩn khúc, tội lỗi trong đời sống của họ.
Từ khi nào ta mặc nhiên để quyền lực không một ai kiểm soát, giáo dân thẳng thắn, góp ý là một điều xa lạ, phạm uý?
Từ bao giờ ta bỏ mặc họ mà không làm nhiệm vụ chính của mình là làm tăng số lượng dân Chúa như những giáo sĩ ngày xưa đã đến những vùng đất lạ để truyền giáo? Và cao cả như Chúa khi gặp những kẻ cứng lòng tin sau vài ngày Chúa chết, Chúa còn cố thuyết phục họ: “Hãy xỏ ngón tay con vào đây, và hãy xem tay Thầy; hãy đưa bàn tay con ra và xỏ vào cạnh sườn Thầy; chớ cứng lòng, nhưng hãy tin”.
Từ khi nào ta bỏ mặc không những một con chiên lạc mà cả đoàn chiên lạc trong khi Chúa còn nói: “Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao? Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.” (Matthew 18:12-14)?
Từ khi nào ta cô lập hơn mấy chục giáo dân không cho họ ca ngợi Chúa?
Từ khi nào ta trở thành một pháo đài phòng thủ và chiến đấu lại với con chiên mình?
Tóm lại, ta còn xứng đáng là cánh tay nối dài của Chúa hay không?

Tất nhiên cái nhìn của gã luôn mong mỏi người chăn chiên luôn đẹp như cái nhìn của một tân tòng với các đấng, có nghĩa là các vị ấy luôn yêu thương xả thân sẻ chia tha thứ và công bằng với con chiên của mình. Còn vâng phục, thì gã chỉ vâng phục Chúa và những vị tư tế công chính, không mù quáng cúi đầu bái lạy trong tâm thế nô lệ, những sai trái xa lạ với lời Chúa dù ở vị thế cao hay hình thức nào cả. Nếu không như thế thì sự dữ như ấu dâm của 12 linh mục vẫn còn chìm đắm và còn làm xấu nhà Chúa đến ngày nay.


MINH LÂM ANH

Vài điều tản mạn ngắn về NHÓM KINH SÁNG

Có lẽ khi viết bài này, điều tôi đắn đo nhất là về các em Hài Đồng, tôi có một chút cảm giác rằng các chị trong nhóm Kinh Sáng khi các chị đọc bài này sẽ không vui vì tôi lại vô tình kéo các chị vào sự vụ rắc rối bằng bài viết ngô nghê của tôi, nhưng tính của tôi vậy, cho dù các chị không cần nói hay lên tiếng thanh minh nhưng tôi lại cứ muốn trình bày một chút gì đó để mọi người hiểu hơn về Tình Trạng chúng ta (trong đó vô tình có các CHỊ cũng bị ảnh hưởng) nên xin mạn phép được đường đột lên tiếng một chút, mong các chị thông cảm!

Trong văn bản ngày 18/3 vừa rồi, sau lệnh giải tán sáu ca đoàn, văn thư cũng đã quyết định giải tán luôn nhóm Kinh Sáng phục vụ trong các Thánh Lễ ban sáng từ thứ hai tới thứ bẩy hàng tuần tại Giáo Xứ và sau khi giải tán để khoả lấp vào vị trí này một nhóm gọi là nhóm Kinh Phụng Vụ đã được thành lập để duy trì việc xướng kinh và trình chiếu các slide trong Thánh Lễ. Về khoản này tôi thấy khá lạ vì chắc hẳn mọi người có thể vin vào lí do này, hay suy đoán về lí do kia trong chuyện sáu ca đoàn bị giải tán “tập thể” nhưng khó có thể có ai biết được vì sao lại giải tán luôn nhóm Kinh Sáng chuyên hoạt động phục vụ âm thầm vì lợi ích cộng đoàn một cách vô vị lợi này.

Vậy nhiệm vụ của nhóm Kinh Sáng này là gì và tại sao lại giải tán?

Từ rất lâu về trước tới nay, tôi không nhớ rõ khoảng thời gian nào mà nhóm này và các “tiền thân” của nhóm được thành lập, chỉ nhớ có lẽ là khoảng thời gian sau giải phóng tôi mới nhận thấy và chú ý tới sự hiện diện âm thầm của các chị em này phục vụ vào Thánh Lễ ban mai, trong đó có một số chị có thể gọi là “cựu” hiện còn sinh hoạt trong nhóm Hiền Mẫu Giáo Xứ chúng ta. Để hiểu rõ hơn về lịch sử nhóm này có lẽ tôi cần sự trợ giúp về thông tin của các anh chị em.
Trước khi bị giải tán ngoài vai trò xướng kinh, các chị nữ, là các bà “nội trợ” - từ các ca đoàn, hội đoàn khác nhau quy tụ một cách khiêm hạ để phục vụ KHÔNG THEO HÌNH THỨC MỘT CA ĐOÀN THỨ BẢY TRONG GIÁO XỨ. Trong xuyên suốt buổi lễ, Khó có thể nhận ra các chị ngoài tiếng hát, và càng khó hơn để xác định các chị là một nhóm phục vụ (nếu không phải là dân Chánh Toà đi lễ sớm thì cũng chỉ tưởng các chị là những nữ giáo dân bình thường).
Có thể nói nhóm Kinh Sáng không có một vị trí quan trọng nào trong các đoàn thể tại CHÁNH TÒA, nhóm chỉ đứng ở vai trò đạo đức bằng việc dìu dắt cộng đoàn, hỗ trợ linh mục chủ tế và đáp ứng nhu cầu Phụng vụ trong các Thánh Lễ cố định và các Thánh Lễ mang tính thức thời như An Táng, Hôn Phối, hay các dịp lễ trọng và bổn mạng mà không có ca đoàn trực. Không thể phủ nhận nhóm này đóng một vai trò như là trợ thủ “đắc lực” cho việc hướng dẫn cộng đoàn, san sẻ các công việc trong Thánh Lễ cho các ca đoàn khác và cha sở trong Giáo Xứ.
Trong tất cả các buổi sáng - trừ khi có ca đoàn hoặc hội đoàn phụ trách, còn lại với số thành viên chưa tới mười người, nhóm này phụ trách toàn bộ chương trình, từ đánh đàn, đọc sách( đều có sự chia sẻ với cộng đoàn về lịch đọc sách), xướng hoặc hát đáp ca, cho tới việc hỗ trợ cộng đoàn đều do một tay các chị gầy dựng để Thánh Lễ sớm thêm phần long trọng và sốt sắng, người ta sẽ chẳng còn lạ gì những giọng nữ cao vút, thanh thoát cất lên những bài Thánh Ca cùng cộng đoàn, hiếm thấy các chị vắng mặt, hoặc giả dụ nếu có người phụ trách thì các chị cũng vui vẻ tham dự Thánh Lễ như một giáo dân bình thường. Sau lệnh điều động các ca đoàn xuống hoà mình vào Giáo Dân, đôi khi vào một lễ cưới hoặc một lễ an táng rất đông người tham dự, dù ít và không được sử dụng hệ thống tăng âm (micro - như trong một vài dịp bất khả kháng mà các chị phải dùng trước đó), thì với hoàn cảnh như vậy các chị vẫn cố hết sức chọn cho mình vị trí rồi gắng điều khiển mọi người cùng hoà tiếng hát.
Lịch sử Giáo Xứ có những tổ chức cá nhân dù có tên hay không tên, từ Linh Mục - Tu sĩ - giáo dân đều có những đóng góp âm thầm bằng sức lực bé nhỏ của mình để duy trì cỗ máy của Giáo Xứ, có nhiều vị hẳn sẽ cũng chẳng để ý hoặc chẳng biết tới những sự âm thầm, hi sinh một cách “vô danh” - mà theo bản thân tôi, nhóm kinh sáng này cũng vậy, thức dậy lúc sáng sớm, mặc dù tôi biết các chị trong thiên chức là những phụ nữ, cơm nước, công việc, chồng con... nhưng thay vì ngủ thêm được một hai tiếng để bù đắp lại sức khoẻ, các chị lại chọn cho mình việc "chào bình minh" kể cả trong những ngày thời tiết Đà Lạt vào mùa gió bão, hay lạnh lẽo mưa phùn để đến phục vụ rồi ra về cách âm thầm nhất. Có chăng vào ngày lễ bổn mạng của mình vào mỗi năm, tôi vẫn chỉ thấy các chị rất âm thầm trong một góc nhỏ, hiện diện cùng cộng đoàn cầu nguyện cho sứ vụ, không linh đình, không chúc mừng, không kỉ niệm rình rang... thế mà... thật vô lí.
Tạm kết với muôn vàn sự hụt hẫng tại đây, tôi chỉ tự hỏi vì sao và động cơ gì lại giải tán luôn cả một nhóm sinh hoạt chỉ dừng lại ở vấn đề “đạo đức”? Hay phải chăng là vì một sự đàm tiếu “phong thanh” không hay nào đó mà các Đấng cũng cho các chị nữ chịu chung số phận với sáu ca đoàn.
Có lẽ đêm còn rất dài, vậy nên chúng ta cứ thắp đèn lên bằng những lời cầu nguyện cho chúng ta và Giáo Xứ.

Thân ái.
MINH ĐA

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

MINH ĐA đã trở lại


Sau vài tuần tĩnh tâm và suy nghĩ về những điều mình đã thấy và tôi tin các anh chị em CŨNG đã thấy VỀ SỰ VỤ thì tôi cố gắng ngoi lên học sử dụng công nghệ để tạo nên trang cá nhân này. 
Như các anh chị em đã biết, các tài khoản mang tên Minh Đa, tài khoản Lê Đắc của tôi đã bị ai đó báo cáo vì mục đích gì thì tôi không rõ nhưng khiến tôi hết sức buồn lòng về vấn đề tự do trong ngôn luận. Tôi rất thắc mắc rằng lí do là gì mà người ta lại không cho tôi lên tiếng cũng như trình bày các quan điểm mang tính chất của một cá nhân, trong một xã hội không cấm đoán việc tự do trong ngôn luận.
MINH ĐA là ĐA MINH - tên ông Thánh mà tôi nhận làm Quan Thầy của mình. Vậy tại sao tên tôi sử dụng lại là Minh Đa chứ không sử dụng Đa Minh, xin thưa - vì lí do kĩ thuật khi đặt tên cho trang cá nhân ở mạng xã hội facebook cũ, tôi không hiểu sao tên Thánh của tôi đã bị đảo ngược lại, lâu quá thành quen quý vị gọi tôi thành Minh Đa nên tôi xin nhận đây là bút danh của tôi, chắc chũng ta cũng không lạ gì về bút danh của một Nhà Văn, Nhạc Sĩ, Chiến Sĩ ... thì tôi mặc dù chỉ là một cá nhân viết lách chút chút xin nhận Minh Đa làm bút danh của tôi. Giải thích như thế chắc không thể nào mạo danh ai đó nhỉ?
Cũng như đã thể hiện quan điểm từ trước tới giờ, tôi lên tiếng bằng tư cách cá nhân, một ca viên và một GIÁO DÂN thuộc giáo xứ CHÁNH TÒA, một người chính thức TRONG CUỘC và bị ảnh hưởng bởi sự vụ sau ngày 18, và việc lên tiếng CỦA TÔI này không có một tổ chức hay ai đó chống lưng, điều khiển, nên việc che giấu danh tính "thế gian" của tôi cũng nhằm bảo vệ không phải là tôi mà là gia đình và các thế hệ con em của tôi trong tương lai. Dù đã thể hiện như vậy nhưng có một số thành phần vẫn cố tìm hiểu danh tính, sinh hoạt của tôi trong ca đoàn và chất vấn bằng một loạt câu hỏi mang tính chất không hay cho lắm.
Thưa anh chị em, nếu theo dõi các kỳ mà tôi đã viết, hẳn các anh chị em đã thấy tư tưởng của tôi không cổ xúy cho việc bạo động, và vì cách nhìn nhận của tôi chỉ ở QUAN ĐIỂM CÁ NHÂN nên tôi luôn có những câu hỏi mang tính CHỨNG THỰC từ chính anh chị em chúng ta. Còn việc Tin hay không tin, Chấp nhận hay Từ chối là ở cá nhân của mỗi độc giả, tôi không dám nhận những dữ liệu mà tôi thấy hoặc nghe là sự thật và cũng chưa bao giờ nói rằng hãy tin ở tôi, nên chính chúng ta hãy tự dùng TRÍ KHÔN để phán đoán những cái mà chúng ta thấy hiện tại.
Cho tới thời điểm tôi đang viết bài này, theo như tìm hiểu một số anh chị em là ca viên, thậm chí Giáo Dân đã lựa chọn cho mình một nhà thờ khác để tham dự Thánh Lễ vì không muốn tiếp tục thấy những điều đang diễn ra, một số anh chị em muốn tiếp tục cống hiến nên đã xin gia nhập các ca đoàn khác trong giáo hạt. Một số khác tiếp tục kiên trì bám trụ để phục vụ và chờ một ngày tươi sáng hơn, và cũng vì không muốn lỗi nghĩa với Mẹ Giáo Xứ - nơi chúng ta chôn nhau cắt rốn hoặc có những bước đi đầu tiên trong cuộc sống Ki-Tô hữu của mình. Một điều hiển nhiên là đi lễ phải HÁT thế nên đừng lấy làm lạ khi tôi và các CA VIÊN vẫn cố gắng HÁT để phục vụ, vì ngoài vị trí trợ lực cho Cộng Đoàn Tín Hữu tôi và tất cả chúng ta đều muốn sống với tinh thần ca tụng không ngoài mục đích gì khác là Vinh Danh Thiên Chúa.
Một cách tự tin mà nói, có một số anh chị em cũng thấy rằng việc đấu tranh BẤT BẠO ĐỘNG mà tôi đề ra là thiết thực và cũng đã tiếp tục gắn bó sinh hoạt dù không còn mang tính chất ca viên, dễ nhân ra trong mỗi Thánh Lễ các anh chị em cũng ngồi thành từng nhóm và cố gắng hát, cố gắng hỗ trợ cộng đoàn, nhưng xin anh chị em và quý vị nào đọc bài viết này nhớ cho CHÚNG TÔI vẫn đang đợi và đòi hỏi một câu trả lời mang tính công minh trong bản án ngày 18/3/2018 cho tất cả chúng ta và những thế hệ dù còn hay đã nằm xuống luôn đánh đổi nhiệt huyết của mình để lấy sự toàn vẹn Phục Vụ cho CỘNG ĐOÀN và THIÊN CHÚA.
Cũng xin thông tin, một vài thành phần mà tôi không hề biết có công kích tôi bằng những từ ngữ thô lậu và hạ thấp hình ảnh của các ca đoàn, xin thử hỏi các vị có lương tâm hoặc có cái nhìn bao quát về vấn đề hay đơn giản là sinh hoạt với chũng tôi một ngày nào để đánh giá cho đúng về cái mà chúng tôi đã làm trong suốt từng ấy năm bằng tất cả trái tim và tấm lòng. Với những thành phần đó tôi không dám tiếp chuyện! Thành thật mà nói cho quý Ông Bà Anh Chị Em biết vậy.
Trong bất cứ hoàn cảnh nào, tôi và chúng ta đều vẫn mang thân phận là con cái Thiên Chúa, một ca viên vô-vị-lợi và luôn phục vụ trong thương yêu. Xin chúng ta đừng quên lời cầu nguyện cho Giáo xứ, Cho chính bản thân mỗi người sớm có một sự thật.
Thân ái,
MINH ĐA

Thư gửi những con chiên đang bị chối bỏ

Thưa các bạn Đà Lạt (những con chiên đang bị chối bỏ),
Mấy ngày vừa qua tôi cũng sống cũng yêu cũng ghét cùng nhịp đập với các bạn, dù tôi chưa từng là ca đoàn và sống tại Đà Lạt bao giờ. Tôi chỉ biết các bạn qua những chuyến viếng thăm dài ngày như một du khách nơi xa để tìm hiểu về những con người phố núi sống đời ki tô hữu như thế nào. May mắn cho tôi được gặp các bạn, những ca đoàn viên nhà thờ con gà. Các bạn, bằng cách sống, bằng lời ca và nhất là sự phụng sự nhà Chúa vô tư, bất kể thời gian, bất kể lo toan đầy áp lực trong đời sống cơm áo gia đình của các bạn, với việc đúng giờ trong tập luyện ca hát chúc tụng Chúa. Lối sống ấy, tư cách ấy, làm tôi mến phục. Và quan trọng nhất qua các bạn tôi được gặp và được hầu chuyện với các cha công chính đã dẫn dắt tôi chập chững bước vào đời sống tân tòng. Với tôi được chìm đắm trong lời kinh Chúa, chứng kiến tình yêu của Ðức Giêsu đối với loài người là một tình yêu thí mạng sống mình vì người mình yêu, một tình yêu là của Thiên Chúa (Gioan 15,9.13). Cùng với sự yêu thương sẽ chia và đoàn kết của các bạn, tôi như được suối nguồn hồng ân tưới lên đời sống của gia đình mình. Sự yêu thương nhau của con người Ki-tô hữu được coi là dấu chỉ đặc trưng nhất, khả tín nhất của một đời sống đạo. Tôi rất vui mừng và đón nhận vì trong thế giới hôm nay, càng văn minh, càng xuất hiện những hình thức ích kỷ, áp bức, bạo hành. “Hãy mở mắt nhìn đến những nhu cầu của anh chị em, như người Samari biết nhìn đến nạn nhân trên đường. Hãy lắng tai nghe tiếng kêu trầm thống của những người cần được ta giúp đỡ. Hãy mở rộng tay làm việc bác ái cụ thể cho người. Ðó là dấu chỉ cho thấy chúng ta là những môn đệ đích thực của Chúa, biết sống theo lệnh Chúa truyền. Ðó là một trong những cách minh chứng hữu hiệu về Chúa và về đạo.” 
Những điều trên đây được diễn tả bằng một lời cầu nguyện:
Ôi lạy Chúa, mở cho con đôi mắt
Thấy tình yêu kỳ diệu Chúa khắp nơi.
Con mù loà, bên vệ đường hành khất
Xin chữa con để nhìn thấy mặt Ngài
Cúi lạy Ngài, cho tai con nghe rõ
Tiếng tha nhân cầu khẩn lượng hải hà
Họ khổ đau, họ kêu gào than thở
Ðừng để con cứ giả điếc làm ngơ
Cúi lạy Ngài, xin mở rộng tay con
Luôn nắm lại giữ khư khư tất cả
Trước cửa nhà có người nghèo đói lả
Xin dạy con biết chia sẻ vui lòng...”
(Thánh Thi Giờ Kinh Sách Thứ Năm Tuần II)
Tôi đón nhận và đang nghĩ thiên đàng đang hiện hữu khi có Chúa trong tôi và tình yêu của các bạn. Cho đến khi các bạn bị....... ông chủ chăn chiên từ chối, khinh bỉ, coi như “dân đáng rủa”, dù không phải các bạn làm sai. Hoàn cảnh các bạn làm tôi nhớ đến câu nói của Mat-thêu 9:36: “Cùng khốn, và tan lạc như chiên không có kẻ chăn”. Tôi yêu các bạn và với tâm thức thí mạng cho người mình yêu như Chúa dạy, tôi viết những lời khẩn thiết như một ca đoàn bị chèn ép. Nhưng nếu các bạn hiểu tôi thêm một chút, các bạn sẽ thấy tôi cũng yêu kính người chăn chiên của các bạn vì tôi không muốn nghĩ trong một giới tăng lữ của chúng ta có sai lầm, không vị tha và xa rời Chúa. Tôi ghét sai lầm, nhưng tôi vẫn yêu kính Giáo hội. Tôi còn nhớ một câu mà tôi lấy làm thích thú khi vào nhà Chúa tại Bình Thới, khi ấy là cha Tuấn giảng : “Mục tiêu của ta không chỉ là truyền đạt sự hiểu biết về Kinh Thánh mà còn phản ánh những đức tính của Chúa Jesus, đặc biệt là tình yêu thương. Dù hiểu biết nhiều hay ít, khéo dạy dỗ hay không, tình yêu thương chúng ta thể hiện sẽ giúp mình động đến lòng người nghe. Để hữu hiệu trong công việc đào tạo môn đồ, chúng ta phải noi theo Chúa Giê-su qua việc dạy bằng tình yêu thương. Khi kết hợp sự hiểu biết, khả năng và tình yêu thương, chúng ta sẽ đạt hiệu quả tối đa.”
Chúa khắp mọi nơi. Thế mà.... chúng ta vẫn đợi....... Ừ thôi kệ, đợi thì đợi, âu cũng là ý Chúa. Ừ thôi tôi rồi cũng phải xa các bạn. Chào các bạn. Hẹn gặp lại các bạn khi nhà thờ con gà... vượt qua H5N1 (mùa dịch cúm gà).

LÂM ANH MINH

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2018

Đọc và trả lời với ai tên Nguyễn Phúc

Dĩ nhiên đây chỉ là những ý kiến của tân tòng, nhưng tôi không quen tâm thức nô lệ với thần quyền!

Mình cũng là giáo dân của Giáo xứ Chính tòa Đà Lạt đây. Mình nói thật. Ngay cả khi (chẳng may) nhà thờ Chính tòa Đà Lạt bị đánh sập, bể nát tung tóe (ví dụ đại khái vậy) như bất kỳ nhà thờ nào trên thế giới này bị chiến tranh tàn phá, bị khủng bố như đã và đang luôn diễn ra trên thế giới, thì đều chỉ là hiện tượng bên ngoài, chẳng sao cả! Vâng không sao cả, có nghĩa là nhà Chúa với anh chả là gì vì đó là vật chất vô thường, nên với anh ca đoàn hay cha xứ cũng rứa!
Trả lời:
Tôi cũng thế, đức tin duy nhất chỉ đặt niềm tin vào Chúa không mơ hồ lăn tăn, với tôi chỉ có Chúa như bạn. Vậy thì cái lệnh dẹp bỏ quyền ca hát ca tụng Chúa cũng là những hạt bụi, vì với tôi chỉ có một Cha trên trời.
Người Công giáo thật sự sống động là những người dùng sự đoàn kết để chống lại ai lạm dụng quyền hành, mưu hèn kế bẩn của Satan để phá hoại nhà Chúa. Nơi mà chính chúng ta và các giáo sĩ truyền giáo bao năm xây dựng.
Sự đấu tranh cho việc ấy là việc làm theo ý Chúa.
Thờ ơ chỉ biết sống cho riêng mình, sợ hãi quyền lực, chấp nhận những mưu toan phá hoại ca đoàn, nơi nhưng con chiên Chúa ca tụng và truyền bá những thánh ca cho các giáo dân tôn vinh thêm những lễ trọng, đó chỉ là ý nghĩ của Satan.
Việc chấp nhận đến yếu hèn và chấp nhận để nhà Chúa tan nát, truy bức các ca đoàn chỉ vì chỉ một mình yêu Chúa, đó một việc làm xa lạ với lời dạy bảo của Chúa, sự sẻ chia yêu thương nhau như Thầy yêu các con.

Đức tin Công giáo giúp chúng ta hiểu rằng: Duy nhất chúng ta chỉ đặt niềm tin vào Chúa, ngoài ra, không đặt niềm tin, hy vọng mơ hồ vào sự vật hiện tượng khác với bất kỳ lý do gì. Học với Đức Giêsu thì lại càng không có chuyện cứ tôn cái bản ngã mình lên trên người khác, tôn thờ ngẫu tượng chính mình.
Trả lời:
Vâng, điều ấy bạn nên nói với người mà chúng tôi đang đấu tranh với sự dữ của người ấy. Bởi nếu ca đoàn không cần thiết thì tất cả các giáo xứ trên thế giới đều bỏ hết, chứ không vì tự tôn cái bản ngã của mình để phá bỏ những bài hát và những con người bao năm ca tụng Chúa, hất bỏ những sự hy sinh của họ, liệu trong tương lai còn có ai đóng góp xây dựng nhà Chúa? Mọi người như anh nói chỉ cần tượng Chúa ở nhà là đủ, thì cần gì đến truyền giáo, tân tòng, ca đoàn, mà các giáo xứ trên thế giới đều làm?

Nếu là 1 ca viên, là 1 người phục vụ ở phần việc nào đó, cho nhà thờ hay là cho Giáo hội Công giáo đi nữa (nghe cho có vẻ to tát), tới thới tới buổi, khi bị dẹp bỏ, không còn nữa, thì mình hiểu rằng: Chúa đã cho phép điều đó xảy ra. Quan trọng là tôi đang ra sao, như thế nào, có bị suy suyển gì không...
Trả lời:
Khi bọn vô thần đập phá nhà Chúa cản trở việc truyền giáo, ca tụng Chúa mà chúng ta cho rằng không xi nhê gì thì bạn chỉ là tên núp bóng nhà Chúa. Khi nhà Chúa có vấn đề gì, thậm chí bị tàn phá như bạn nói, thì bạn cũng cho là ko ảnh hưởng gì đến bạn? Tôi nghĩ đó là việc làm thờ ơ, một con người hèn nhát vô lương chỉ biết chấp nhận và mặc kệ cho sự dữ lan tràn. Đó không là ý Chúa mà là sự hèn nhát chối chúa, bán Chúa.

Người Công giáo đích thực, thực sự phải là người có Đức Tin sống động. Ngay cả khi người ta lao vào nhà mình, đập bỏ bàn thờ nhà mình, cũng vẫn không hề "xi nhê" gì chứ không phải là hùng hổ hậm hực, chống đối Chúa Giêsu và các giáo huấn của ngài.
Trả lời:
Người Công giáo đích thực như anh nói sẽ chấp nhân cho sự dữ trong nhà Chúa như ấu dâm của 12 giáo sĩ chấp nhận cánh tay vươn dài của Satan chứ không phải của Chúa!

LÂM ANH MINH

Đôi dòng tâm sự

Thứ Bảy 5 giờ chiều, sau giờ tan học, các cháu thiếu nhi của ca đoàn Hài Đồng giáo xứ Chánh toà thường tập trung về nhà xứ để được các xơ phụ trách tập hát, sinh hoạt, vui chơi lành mạnh. Đa số các em ở đây đã sinh hoạt tại giáo xứ ít nhất cũng được năm bảy năm, giờ sinh hoạt này đã rất quen thuộc đối với các em. Ở các gia đình phụ huynh cũng yên tâm khi biết con em mình đang sinh hoạt trên nhà xứ.
Nhưng đã ba tuần trôi qua mọi sinh hoạt của các em đã bị xáo trộn. Sinh hoạt của các em bị thay đổi, giờ này các em sẽ đi đâu, làm gì đây? Vào quán nét ư? Game online ư? Kéo nhau đi vòng vòng chơi ngoài đường ư? Thời buổi này em nào cũng có điện thoại thông minh bỏ túi, các em tụm năm tụm ba lại với nhau truy cập vào những trang web độc hại ư? Tất cả các thói hư tật xấu của xã hội sẽ xâm nhập tấn công vào cuộc sống của các em rất mau.
Thiết nghĩ nếu các em bị như vậy trách nhiệm sẽ thuộc về ai?
Còn nữa, tâm hồn ngây thơ trong sáng của các em đang bị lá “thư ngỏ” và quyết định giải tán 6 ca đoàn của vị giám mục giáo phận làm cho các em đang hoang mang… Thực sự với tâm hồn của các em hẳn các em không biết việc gì đã và đang xảy ra cho các em đâu.
Viết vài dòng gửi đến những gia đình có các em đang sinh hoạt ca đoàn nên quan tâm đến con em mình nhiều hơn. Đến những người có trách nhiệm về sinh hoạt của các em và đến với những vị đang mang danh là mục tử tốt lành của chúa chăn dắt đàn chiên của mình cho tốt...
Một con chiên bị bệnh hãy chữa lành cho nó chứ đừng vì một con bị bệnh mà đem cả đàn đi chôn sống như thế. Đó là làm sai thánh ý Chúa! Làm như vậy làm sao giáo dân phục, làm sao giáo dân nghe, làm sao giáo dân thuong?
Vài dòng tâm sự. Rất mong quí vị có trách nhiệm nghiền ngẫm mà ra các quyết đinh cho đúng, cho khôn ngoan cho đúng thánh ý Chúa.
Xin chào thân ái và đoàn kết.


KÍNH TRẦN

Thứ Năm, 5 tháng 4, 2018

Tiếng nói của một người chú của Nguyễn Thùy Ngân Trâm

Tôi xin giới thiệu tôi là người bà con với cô Trâm. Đọc những bài viết về cô ta, tôi thấy hoàn toàn chính xác. 
Bà con với chúng tôi có cha Cường (Giuse Nguyễn Đức Cường, trước ở Madaguoi, nay chuyển về Đại chủng viện), đã nhiều lần tôi thấy trong các buổi giỗ chạp cô ta với cha Cường hay trao đổi nhiều vấn đề về ca đoàn giáo xứ Chánh tòa. Tôi biết được có lần ca đoàn của giáo hạt Dalat hay ca đoàn nào đó thuộc giáo xứ Chánh tòa theo lời mời của cha Tài định góp phần hát vào ngày truyền thống ca đoàn ở Madaguoi, liền bị cha Cường cản trở với đủ lý do, mà chẳng qua ông ta nghĩ xấu về ca đoàn nên quyết liệt từ chối, tuy đã có bác Hùng trong gia tộc lên tiếng nhưng ông ta không đoái hoài gì đến lời khuyên của bác trưởng tộc, ông ta chỉ nghe theo cô Trâm, tất cả là do cô ấy mà ra. 
Cách đây vài tuần, khi gia tộc có đám giỗ ở Bảo Lộc, chính tai tôi nghe thấy cha Cường nói với mấy người trong gia tộc rằng việc giải tán ca đoàn Chánh tòa là đúng, và được biết thêm mới đầu chỉ định giải tán 2 ca đoàn lớn, nhưng trong cuộc họp Hội đồng tư vấn, cha Cường và cha Giuse Nguyễn Văn Khấn (xứ Bảo Lộc, người mà cô Trâm gọi là cậu kết nghĩa và rất cưng chìu cô ấy) đã đề nghị giải tán hết cả 6 ca đoàn. Người em ruột của cha Cường có nói “anh dính vào mà làm gì, biết con bé (tức cô Trâm) có nói thật không”, nhưng ông ta phớt lờ.
Tôi kể đây không phải là ganh ghét gì với cô Trâm mà đặt điều nói xấu, mà đây là những việc rất thật và tôi mong nhiều người đừng bị cô ta đánh lừa, và để cho mọi người trong họ hàng thấy bộ mặt thật của cô ta thế nào. Cha Cường có vai vế địa vị trong Hội đồng tư vấn nên ý kiến của ông ta rất lớn. Tôi muốn cho mọi người biết được vai trò của cô Trâm và cha Cường này để có cái nhìn đúng đắn hơn, và để cho những người bà con trong gia tộc không còn bị vẻ bề ngoài hay tài lẻ của cô ta mà tôn cô ta như đứa vĩ đại trong gia tộc.

MỘT NGƯỜI CHÚ CỦA NGUYỄN THÙY NGÂN TRÂM
----------------------------------------------------
Khi đọc và đăng lại bài viết này, thật sự chúng tôi rất đau lòng. Bởi vì chúng tôi biết rõ cha Giuse Nguyễn Đức Cường và cha Giuse Nguyễn Văn Khấn đều là học trò của ông Giuse thời còn học chủng viện. Chắc chắn hai cha biết rõ ông Giuse là một con người đạo đức như thế nào. Vậy mà giờ đây chỉ vì nghe lời một đứa con gái, hai cha nỡ tâm làm hại chính người thầy của mình. Chẳng lẽ khi đã là linh mục thì hai cha quên hết cái nghĩa lễ trí tín hay sao? (Người giáo dân Dalat)

Đức Cha Anton Vũ Huy Chương đã cố tình “nói láo”?

Trong bài trước, chúng tôi đã cho quý vị thấy cách cư xử của Giám mục Vũ Huy Chương đối với giáo dân, với linh mục. Bài viết sau đây còn chỉ rõ hơn con người thật của ông. Dù chuyện đã xảy ra gần 10 năm về trước, nhưng xin mời quý vị cùng đọc để hiểu rõ hơn về con người này.

Cách đây khá lâu, chúng tôi nhận được cuốn video về cuộc rước tháng hoa ngày 8/5/2010 tại Giáo xứ Dị Nậu, Giáo phận Hưng Hóa do giáo dân quá bức xúc gửi đến. Chúng tôi đã cẩn thận nghiên cứu khá kỹ càng cuốn video này. Rõ ràng, đây là cuộc rước khá lạ thường mà chúng tôi chưa hề thấy trong suốt chiều dài lịch sử của Giáo hội Công giáo.
Trong cuốn video đã thể hiện rõ nhiều chi tiết lạ kỳ ở đây. Để thông tin được chắc chắn, chúng tôi đã kiểm tra lại những điều được ghi trong video và sự thật đã hé lộ.
Nhân có bài trả lời phỏng vấn của Đức Giám mục Anton Vũ Huy Chương, chúng tôi xin trở lại làm rõ vấn đề này để mở đầu cho loạt bài về những hiện tượng rất không bình thường ở Giáo phận Hưng Hóa.

Cờ Nước Vatican

Trong bài phỏng vấn, Đức Cha Anton Vũ Huy Chương đã nhắc lại một điều mà chúng tôi cần nói rõ ở đây, Đức Cha nói: “Nếu họ không có cờ Nước Vatican (mà có người gọi là cờ Toà Thánh), thì trong dịp lễ hội dân gian miền Bắc, người ta thường treo hoặc cầm cờ Tổ quốc” (trích trả lời PV của Đức Cha Vũ Huy Chương).
Trong lịch sử Giáo hội Công giáo, lá cờ vàng trắng được coi là cờ của Tòa Thánh Vatican, điều này đã rõ ràng từ xưa. Trước đây, mỗi khi chỗ nào treo cờ vàng trắng trong dịp lễ trọng để nêu lên tình hiệp thông với Giáo hội Mẹ, với Tòa Thánh, liền bị Công an triệu tập lên xuống, làm khó dễ đủ mọi hình thức. Vậy rồi cái gọi là Ủy Ban Đoàn Kết công giáo cũng hòa theo nhịp giọng của nhà nước cộng sản, rằng đó là cờ của Nước Vatican, là cờ của một nhà nước thù địch với phe xã hội chủ nghĩa chúng ta. Cố linh mục Vương Đình Ái, Chủ tịch cái gọi là “Ủy ban Liên lạc công giáo” đã công khai nói điều này để giải thích cho việc không được treo cờ vàng trắng ở Việt Nam. Nhưng, với sự kiên cường của giáo dân nhất tâm hiệp thông hướng về Giáo hội Mẹ, rất nhiều nơi bất chấp khó khăn để thể hiện tấm lòng hiệp thông với Giáo hội Hoàn vũ và hướng về Vatican. Ngày nay, lá cờ vàng trắng được coi là cờ giáo hội và là biểu tượng đáng tự hào để tỏ tình hiệp thông trong toàn thể giáo hội Công giáo.
Tuy nhiên, Đức Cha Anton Vũ Huy Chương đã không có quan niệm đó. Giáo dân Dị Nậu (quê hương của Đức Cha Anton Vũ Huy Chương và Đức Cha Gioan Maria Vũ Tất – hai anh em con chú con bác) cho biết, khi giáo dân may cờ vàng trắng cho cuộc rước này, Đức Cha đã bảo: “Việt Nam có cờ của Việt Nam, sao không dùng mà lại dùng cờ của nước khác”. Có lẽ với quan niệm đó, nên ngài đã trả lời rằng: “Nếu họ không có cờ Nước Vatican (mà có người gọi là cờ Toà Thánh), thì trong dịp lễ hội dân gian miền Bắc, người ta thường treo hoặc cầm cờ Tổ quốc”.
Nếu Đức Cha Vũ Huy Chương nói rằng đã xem toàn bộ DVD về cuộc rước, thì hẳn là ngài đã không phân biệt được đâu là giáo dân của mình và đâu là lương dân?

Cuộc rước của Công giáo hay đa thần giáo?

Cũng nhiều người đặt ra câu hỏi: Thử xem có nơi nào trong xã hội VN ngày nay, lương dân hoặc người ngoài tôn giáo mua tượng Đức Mẹ đặt lên xe với cờ đỏ sao vàng chạy lung tung khắp nơi trong lễ hội của người Công giáo chăng? Ít nhất những bức tượng, những lá cờ, những bàn thờ với tượng Đức Mẹ và tượng Hồ Chí Minh đó cũng cần một khoản tiền không nhỏ so với đời sống của nhân dân bình thường, nếu không có sự tổ chức cụ thể và không ai bỏ tiền, liệu có lương dân nào làm những thứ đó?
Đức Cha Chương nói: “Thậm chí có người bên lương ôm tượng Đức Mẹ trên xe và cầm cờ Tổ quốc cho xe chạy quanh làng”. Chúng tôi không hiểu đây là mô hình mới tại Giáo phận Hưng Hóa hay là những điều có trong quy định Phụng tự?
Mặt khác, kể cả đó là những lương dân, một lễ hội tôn giáo nghiêm túc, thử hỏi có ai được phép đưa ngẫu tượng và những thứ khác vào tận nơi để cùng tham gia hay không? Nếu ngoài tượng ông Hồ Chí Minh – một người cộng sản vô thần và những lá cờ không phải của công giáo, nếu họ đưa hình quỷ Satan, hình ngẫu tượng như một số nơi thờ sinh thực khí… như “lễ hội linh tinh tình phộc” thì liệu Đức Cha Chương sẽ giải thích thế nào?
Ngay cả bức hình trong bài phỏng vấn của WHĐ cũng đã thể hiện rất rõ đằng sau Thánh Giá là cờ đỏ sao vàng? Thông thường trong một cuộc rước, chủ thể được rước thường là đi sau cùng. Nhưng ở đây, sau Thánh Giá là cờ đỏ sao vàng, vậy thì ở đây Thánh giá đang rước cờ đỏ hay cờ đỏ rước Thánh giá? Câu hỏi này Đức Cha Anton Vũ Huy Chương chưa trả lời hoặc trả lời mới có một nửa.
Đức Cha Anton Vũ Huy Chương cũng nói đến lễ hội dân gian miền Bắc khi có mang cờ đỏ sao vàng trong các lễ hội, nhưng thực ra ngay cả lễ hội lớn nhất ở miền Bắc do nhà nước quản lý, cũng rất ít nơi có cờ đỏ sao vàng. Đây thực chất là sự biện bạch của Đức Cha Anton Vũ Huy Chương sau khi không để giáo dân được mang cờ vàng trắng trong cuộc rước mà thôi.
Một điều nữa là ngay trong bài trả lời phỏng vấn WHĐ của Đức Cha Anton Vũ Huy Chương, tấm hình lá cờ lễ hội được đưa lên với chú thích “Lá cờ truyền thống” đã cố tình lấp liếm mất một chi tiết khác trên nhà thờ Dị Nậu. Không thể giải thích là của lương dân khi ngay trên nhà thờ Dị Nậu, chỗ cao nhất là lá cờ đỏ sao vàng mà ai cũng thấy. Vậy đây là nhà thờ hay trụ sở Ủy Ban nhân dân xã?
Cũng bài phỏng vấn này, Đức Cha Anton Vũ Huy Chương đã cố tình quên đi các bàn thờ giáo dân lập có Thánh Giá, hình ảnh, tượng Đức Mẹ đứng sau tượng Hồ Chí Minh được kết hoa chăng đèn đầy đủ. Đây không phải là “bái vọng” hay bái trực tiếp gì cả, mà được lập sẵn bởi các giáo dân. Liệu Đức Cha Anton Vũ Huy Chương có xem đoạn video này?
Ngài trích dẫn điều đó để giải thích việc đưa cờ đỏ sao vàng, tượng Hồ Chí Minh vào bàn thờ trong cuộc rước ở Giáo phận Hưng Hóa là bình thường, rằng “Đây là do lòng thành kính của dân chúng đối với cuộc rước và họ bày tỏ theo cung cách của họ. Nếu họ không có cờ Nước Vatican (mà có người gọi là cờ Toà Thánh), thì trong dịp lễ hội dân gian miền Bắc, người ta thường treo hoặc cầm cờ Tổ quốc”.
ĐC Anton Vũ Huy Chương không chỉ trong bài phỏng vấn mà còn giải thích cho những người thắc mắc với ngài việc này, rằng những lá cờ đỏ sao vàng đó chỉ có trước ngày rước, “còn trong cuộc rước không có cờ” và “những bàn thờ đó do dân “bên lương” đặt ra để “bái vọng”… Tiếc thay cho Đức Cha, những hình ảnh cuốn video ghi lại đã bác bỏ điều Đức Cha đã nói, những lá cờ đỏ sao vàng được dương cao sau Thánh Giá tối 8/5/2010 đó là gì nếu không phải là trong cuộc rước? Tượng Hồ Chí Minh đặt trước tượng Đức Mẹ và Thánh giá đó là gì nếu không phải là trong cuộc rước? Ai được phép dùng tượng Đức Mẹ để mang đi lung tung khắp nơi dười cờ đỏ sao vàng? Đây phải chăng là một sự nhục mạ hình tượng Đức Mẹ mà ĐC đang cổ võ?
Đức Cha Anton Vũ Huy Chương không thể nói rằng không biết đến lễ hội rước quái dị này ở quê hương của hai Đức Cha, theo thông tin chúng tôi nhận được, Đức Cha đã hướng dẫn và định hướng cho cuộc rước này từ đầu.
Cuộc rước Đức Mẹ ngày 8/5/2010 tại Giáo xứ Dị Nậu, GP Hưng Hóa, thực chất là cuộc rước đa thần giáo theo đúng mô hình “Phúc âm, Dân tộc và Chủ nghĩa xã hội” được thực hiện dưới sự kiểm soát của Đức Cha Anton Vũ Huy Chương.
Việc rước hình ảnh Hồ Chí Minh vào nhà thờ tại Giáo xứ Yên Bái ngày trung thu 2009, rất tiếc là một sự thật trong muôn vàn sự thật không giống ai ở Giáo Phận này. Nếu linh mục quản xứ Yên Bái báo cáo với Đức Cha rằng không có chuyện đó, thì ngài đã nói dối, nếu Đức Cha biết rõ và cố tình nói sai đi, thì Đức Cha đã không làm đúng như lời Kinh Thánh ngài đã trích dẫn: “nhưng chúng tôi giãi bày sự thật”. Sự thật là ngày trung thu năm 2009, hình tượng Hồ Chí Minh được rước vào trong nhà thờ Yên Bái, một phụ huynh công giáo khi đưa con đến nơi nhìn thấy hiện tượng đó đã phải bỏ về.
Về vấn đề thứ 3 trong bài trả lời phỏng vấn của Đức Cha Anton Vũ Huy Chương việc thuyên chuyển linh mục và những vấn đề khác, chúng tôi sẽ hầu quý vị độc giả trong những bài viết tiếp theo đúng tinh thần “Sự thật, công lý, hòa bình” bởi vì vấn đề quá rộng và quá dài.

Lời tạm kết

Nhiều hiện tượng, vụ việc ở Giáo phận Hưng Hóa làm nhức nhối con tim những giáo dân nhiệt thành, làm rạng rỡ khuôn mặt các cán bộ công an tôn giáo và chính quyền, làm đau đớn các tâm hồn lương thiện và làm ảm đạm tinh thần tôn giáo tại Giáo phận này.
Nếu những thông tin đáng báo động đó không có tác dụng đối với Đức Cha Anton Vũ Huy Chương trong việc nhìn nhận một cách sâu sắc vấn nạn của Giáo phận Hưng Hóa đang dần dần được chính quyền và công an điều khiển. Trái lại vì lý do nào đó, Đức Cha cố tình biện bạch để che giấu sự thật, thì buộc lòng chúng tôi phải bạch hóa với đầy đủ chứng cớ tất cả mọi vấn đề đang xảy ra ở đây.
Những thông tin sự thật ở đó khi được bạch hóa, hẳn Đức Cha Anton Vũ Huy Chương cần phải xem lại lời Chúa mà ngài đã trích dẫn: “Thiên Chúa đã giao cho chúng tôi công việc phục vụ, nên chúng tôi không sờn lòng nản chí. Trái lại, chúng tôi khước từ những hành động ám muội, đáng xấu hổ, và không dùng mưu mô mà xử trí”.


(Nguồn: Internet)

Vài ý nghĩ chủ quan theo quan niệm cá nhân về Tuần Thánh

Là một người theo đạo, sống ở đâu thì phải sinh hoạt ở đấy. Cũng phải cố gắng phục vụ giáo xứ mình đang ở. Đã nhận nén bạc nào thì ta phải làm lợi từ nén bạc đó, chứ cũng không dám đem đi chôn!
Tuổi thơ êm đềm trước 75 tôi được các Cha phó như Cha Khang,Cha Thư, cha Hưởng sinh hoạt vói nhóm giúp lễ. Tuần Thánh là những ngày huy hoàng của chúng tối với những buổi giúp Ngắm hoặc những lúc canh thức gọi là canh thức cho vui, chứ đối với chúng tôi đó là những buổi tối được thức khuya gom hết các mẩu nến của Bác Tư đem đốt sáng cả góc nhà thờ. Rồi nhận vài đòn roi, ít câu la mắng vì các sự ngỗ nghịch ấy. Tuần Thánh luôn để lại dấu ấn cho chúng tôi tùy theo nhận thức, theo từng lứa tuổi.
Sau biến cố 1975 các sinh hoạt thưa thớt.
Đầu năm 1979 tôi mới theo những anh ở trong khu giáo thuộc trục đường Bá Đa Lộc vào sinh hoạt với ca đoàn. Lúc này tôi nhỏ nhất trong ca đoàn,vừa nhỏ tuổi lại vừa nhát. nhưng tôi tham dự đầy đủ các buổi tập, việc chăm chỉ của chúng tôi cũng không có gì lạ vì thời gian này những buổi gặp mặt luôn là những buổi gặp thân thiết, gắn bó như anh chị em trong nhà. Người tập hát chính là thày Tường, đã tập cho chúng tôi hát,tập cho chúng tôi cách phát âm, cách lấy hơi, thậm chí còn dậy cho chúng tôi nhiều điều nhân tâm khác. Rồi rất nhiều bài dị giọng cũng lần lượt được tập phù hợp với từng mùa phụng vụ. Đại lễ Phục Sinh cũng được chuẩn bị một cách chu đáo. Tiếng hát của Nhà thờ Chánh tòa Dalat là niềm tự hào rất nhiều năm của chúng tôi. Thậm chí chúng tôi còn giới thiệu cho bạn bè,du khách tuy không có đạo nhưng hãy canh,khoảng giờ, giờ đó ghé nhà thờ để nghe nhưng bài hợp xướng thuộc kinh điển của nhân loại mà các anh chị đã biết, nhưng khó mà tìm nghe được bằng tiếng Việt. Nói dài dòng như thế để xác định rằng chúng tôi lớn lên đều được Mẹ Chánh Tòa vỗ về từ thơ ấu cho đến lúc toan về già.
Và năm nay 2018 năm lịch sử của nhà thờ Chánh Tòa vì có ngày 18/03! 
Trước Lễ Phục Sinh là Tam nhật Thánh.
BUỒN GHÊ GỚM! 
Không khí nhà thờ ảm đạm như đang chuẩn bị lễ đám tang của người thân. Ai làm việc gì cũng sờ sợ, đi qua đi lại gặp nhau cũng chỉ cười chứ không dám đứng lại vì sợ bị hỏi thăm.
- Sợ bị hỏi là lâu nay có lên mạng không?
- Sợ bị hỏi là có đọc bài của Minh Đa không?
- Hay là có biết Minh Đa là ai không?
- Người Giáo dân Đàlạt là ai? 
- Sợ là bị hỏi thăm hôm nay có gì mới không?
Giống y chang như thời bao cấp cái gì cũng sợ, nhà mà làm thịt con gà sợ ông tổ trưởng thấy! hay sợ những ông cách mạng ba mươi đi ngang qua nhà, tìm moi cái gì đó tâu lên phường!
Tôi đi lễ Tam nhật thánh mang một tâm trang như thế. Lòng dạ hoang mang Cha sở đi ngang nhìn,tôi cũng nghĩ là chắc ông tính nói là mình phản động dám đọc bài của Minh Đa đây?
Thực lòng! công việc của tôi làm nhiều trên máy tính cũng có liên quan tới mạng Internet thì né sao cho được, nếu không muốn đọc mà mỗi lần có bài mới nó báo tong tong thì khó mà cưỡng lại tò mò. Nghĩ lại Nhà Nước không cấm cớ sao Nhà Đạo lại cấm! Trên mạng là tự do ai lấy tên gì thì lấy, xài nick gì thì xài, không phạm vào an ninh chính trị thì thôi. Mà đã cố tình dấu thì cũng chả bao giờ khai và sẽ chẳng cho ai biết được.
Nghĩ lại đúng là mình lo bò trắng răng!
Vào thánh lễ với một không khí nặng nề. Thánh lễ như nhiều người trên mạng đã nói, là lễ của linh mục và tu sỹ. Mọi việc trong thánh lễ đều do tu sỹ đảm nhiệm. Đặc biệt là ca đoàn do các thày đảm trách mà các thày thì nhiều cái phải học đâu chỉ học ca hát. Vậy nên mỗi lần những phần của ca đoàn là làm cho mọi người chia trí, hát thì chậm lê thê, đờn thì chắc cũng đờn cho có, lực lượng thì đông mà hát không micro, giữa nhà thờ là không ai nghe được. Tội cho những ai tham dự trong nhà Mục vụ chỉ nghe thấy tiếng của ông thày giữ nhịp vì chỉ một thứ tiếng của ông được đi vào micro và qua nhà mục vụ, nên tiếng solo của thày vang trong thánh lễ y như là nhà hàng xóm hát karaoke tra tấn người khác. Hàng xóm đôi khi mình còn qua nói phải trái được. Còn đây thì chịu chết.
Tham dự thánh lễ mà không thể thông phần vào sự chịu nạn của Chúa!
Từ khi có trí khôn đây là tuần thánh mà tôi mang nhiều ý nghĩ xấu xa nhất trong khoảng 40 năm nay.
Mùa phục sinh thật sự ảm đạm thiếu lòng sốt sắng. Tự thấy mình mang nhiều tội mà khổ nỗi lúc nhậy cảm này đi xưng tội lại không dám xưng với Cha xứ của mình.Chắc phải đi qua Cha Dòng.
Xin Chúa tha tội cho con.
Còn có nhiều chuyện xoay quanh thánh lễ. Mà đã viết thì theo tâm lý cũng muốn nhiều người đọc (mà dài quá thì chả ai đọc!).

MAI HỮU TRÍ

Tâm sự của một nick ký tên MI MI

Chuyện ngoài lề giờ mới kể!
Chuyện giải tán các ca đoàn tại nhà thờ Chánh tòa đã rõ.
Sự việc đã làm cho mọi người hoang mang không biết Đấng chủ chăn của mình muốn gì? Và chúng ta phải như thế nào để phù hợp tinh thần Truyền giáo mà các Ngài mong muốn?
Tuần lễ Phục Sinh một số ca viên đã xác định không phục vụ tại nhà thờ Chánh tòa nên đã tản mát khắp nơi! Ở gần nhà thờ nào thì đi tham dự ở đấy. Gần giáo sở thì đi ở giáo sở, gần Mai Anh thì đi Mai Anh, gần Thánh Tâm thì đi Thánh Tâm. Ai ai đều tìm cho mình một cách để tham dự Đại lễ một cách sốt sắng nhất.
Các anh chị em thuộc giáo họ Mân Côi cũng như thế!
Cần nhắc lại giáo họ Mân Côi khu vực chính là đường Hà Huy Tập (Bá Đa Lộc cũ). Từ trước 75 trên địa bàn có Tu xá dòng Đa Minh và trường tiểu học Adran thuộc dòng Sư huynh La-san, đây là địa điểm có nhiều những sinh hoạt sôi nổi cho thanh thiếu niên, sau 75 vẫn tiếp tục hoạt đông mạnh mẽ góp phần rất lớn cho việc truyền giáo và nuôi dưỡng ơn gọi. Tu xá Đa Minh có một nhà nguyện nhỏ. Hằng ngày đều có thánh lễ cho người cao tuổi, những người bận công ăn việc làm hoặc một số người ở gần đó. Tu xá đã tạo điều kiện hết sức thuận lợi cho mọi thành phần không bị mất thánh lễ, đặc biệt là các ngày lễ trọng. Lâu nay để phục vụ cho các buổi lễ vẩn có chương trình tập hát của các em tu sinh cùng với vài anh chị tham dự thường xuyên ở đây.
Năm nay mọi việc cũng bình thường như thế. Các Cha cũng thông báo cho mọi người dọn mình sốt sắng để tham dự Tam Nhật Vượt Qua. Tu xá năm nay đang xây lại nhưng vẫn có một nhà nhỏ tạm đủ để mọi người hiệp lòng. Giáo dân Giáo họ Mân Côi khá đông, nhiều người trong giáo họ vẫn ra nhà thờ Chánh tòa sinh hoạt để giành chỗ cho những người lớn tuổi như đã nói ở trên. Nhưng năm nay nhân có biến cố ở Chánh tòa nên một vài anh chị em muốn tham dự cùng với giáo họ của mình. Vì nhà nguyện chưa xong nên tự hẹn nhau đến nhà của một người trong giáo họ để tập hát. Tất cả đều là những khuôn mặt quen thuộc nhưng hôm nay có vẻ như là đầy đủ hơn. Mọi người tập hát trong tinh thần hiệp nhất, vui vẻ. Tập một buổi để hát trong ba ngày tuy mệt nhưng rất nhiệt thành. Thánh lễ Thứ Năm Tuần thánh diễn ra trong không gian chật, nhưng thật sốt sắng bởi sự hòa quyện giữa tiếng hát của mọi người, cùng với nghi thức Rửa Chân của Cha Bề trên. Mọi người thật sự hân hoan có Chúa ở cùng.
Cuối thánh lễ Cha bề trên thông báo kể từ ngày mai ai thuộc xứ nào đi về xứ đó đi lễ, và ở đây sẽ không có thánh lễ trong tuần này nữa. Một thông báo thật đột ngột, gây cho mọi người ngỡ ngàng, y như Thư Ngỏ của nhà thờ Chánh Tòa. Nhìn quanh hôm nay có gần mười người tuy là trong giáo họ nhưng thuộc các ca đoàn giáo xứ Chánh Tòa đã bị giải tán giờ về tham dự ở đây. Phải chăng đây là nguyên nhân khiến cho Tu xá năm nay không được phép cử hành thánh lễ, điều mà xưa nay chưa từng có. Mọi người thất thần ra về với một tâm trạng bị áp bức bị cấm đoán. Thật may cho Tu xá vì chỉ mươi người trong giáo họ nhưng thuộc ca đoàn Chánh tòa thôi chứ nếu có thêm các anh chị khác trong ca đòan giáo xứ về đây thì Tu Viện Đa Minh chắc bị đóng cửa.
Để kết: Các Anh Chị cựu Ca đoàn rất thân mến! Tuy chuyện xảy ra ngoài Chánh tòa, nhưng kể từ hôm nay sự tham gia nhiệt tình của các anh chị đối với cộng đoàn nào đó có thể gây mối nguy hại cho cái nơi mà anh chị đến. Vì có cánh tay quyền lực vô hình nào đó có thể vươn tới bất kỳ nơi nào mà có …. … có các anh chị!

MI MI

Thư giáo dân gửi Đức Giám mục GP Hưng Hóa Anton Vũ Huy Chương

Bức thư này được gửi đi vào tháng 9/2010, thời Giám mục Vũ Huy Chương còn làm Giám mục Hưng Hóa. Qua bức thư này, chúng ta có thể hiểu được những chuyện ông đang gây ra tại Đà Lạt. Bản tính đúng là khó dời... Tính cách của ông vẫn vậy, không thay đổi một chút nào. Những gì người giáo dân Hưng Hóa ngày xưa kêu đến ông, cũng chính là những gì người giáo dân Dalat ngày nay đang muốn nói...   


Kính thưa Đức Cha An-tôn!
Thưa Đức Cha, con xin tự giới thiệu, con là: Maria Lương Kim Hoàn, sinh năm 1968, ở Giáo xứ Yên Hợp. Con viết thư này với tâm tình của một đứa con với người cha – của một con chiên với mục tử, và đặc biệt trong tâm tình của một con dân trong Giáo Hội Việt Nam.
Trước khi viết những dòng chữ này, con đã suy nghĩ và cầu nguyện rất nhiều có nên viết hay không. Vì con nghĩ: chữ nghĩa văn từ của đứa vô học lại quê mùa, dốt nát như con liệu có ai thèm ngó tới không. Nhưng vì quá lo cho sự sống còn của các linh hồn, cho tương lai của giáo phận nên con đã quyết định cầm bút viết thư này gởi tới Đức Cha.
Thưa Đức Cha! Chắc Đức Cha còn nhớ ngày 25/01/2010, con và chú Gioakim Vũ Viết Vị đã về tòa giám mục để gặp Đức Cha. Hai chị em con đi đem theo bao nhiêu tâm tình, bao nhiêu sự gởi gắm của bà con giáo dân, những người thao thức lo cho đoàn chiên của Chúa đang trên bờ vực thẳm của sự bất an … Chúng con muốn đến thưa với Đức Cha nhiều điều chúng con thấy và cảm nhận được. Thực sự chúng con chỉ là những người giáo dân thấp cổ bé họng đâu biết ăn nói … Nhưng dựa vào tinh thần của Công đồng Va-ti-ca-nô II: giáo dân không phải là con nít để cho cha mẹ là giáo sĩ bảo gì mới làm nấy, mà giáo dân chính là lực lượng tiên phong trong công cuộc truyền giáo, được hiệp thông với giáo sĩ … Với tinh thần đó, chúng con đã can đảm lên đường đi gặp Đức Cha bất chấp thời tiết mưa, gió, rét buốt trên chặng đường hơn 170 km với hy vọng CON ĐƯỢC GẶP CHA – CHIÊN GẦY ĐƯỢC GẶP MỤC TỬ NHÂN LÀNH – để tâm sự, để giãi bày những lo âu và sẽ được vỗ về, chăn dắt …
Nhưng sự thật thì hình như hoàn toàn ngược lại, khi gặp Đức Cha, con vừa mới giãi bày được một chút thì … không hiểu vì lý do gì tác động mà Đức Cha tỏ thái độ KHÔNG MẤY NHÂN TỪ VỚI CHÚNG CON. Những đứa con bé nhỏ mới BẬP BẸ BIẾT NÓI, muốn nói thật nhiều … muốn giãi bày thật nhiều … khi gặp phải thái độ và những cử chỉ khua tay múa chân của Đức Cha… tất cả những điều muốn nói, những hy vọng của chúng con tan biến… thay vào đó là sự giật mình… ngơ ngác… run rẩy… thật tội nghiệp cho hai đứa con bé bỏng lần đầu tiên được gặp CHA của mình, chú Vị mặt tái mét, sau khi bước ra khỏi phòng khách của tòa giám mục, miệng nói lắp bắp: chị ơi! hồn vía của em bay hết lên mây rồi…
Thưa Đức Cha! từ sau ngày được gặp Đức Cha về nhà, không đêm nào con ngủ ngon giấc, còn ban ngày con chẳng nhớ công việc của mình phải làm gì? Cứ làm việc nọ sọ việc kia… thậm chí cơm còn chẳng nấu được cho ra hồn mà ăn. Hình ảnh của một người CHA – MỘT VỊ MỤC TỬ ??? mà con được gặp luôn luôn hiện lên trong trí óc con, khiến con phải đặt ra những câu hỏi, hỏi rồi tự trả lời, hỏi rồi để cảm thông, hỏi rồi để cầu nguyện… nhưng tất cả vẫn không làm con hết được những băn khoăn, lo lắng… và con quyết định viết những dòng này để giãi bày những suy nghĩ của con và kính dâng lên Đức Cha.

I. Đức Cha Nổi Cáu Trước Mặt Hai Đứa Con

1. Nếu xét theo tình phụ tử thì:
Cứ cho con là đứa con ngu dốt, nói điều gì đó sai quấy với Đức Cha thì ngài cũng không nên cáu với chúng con. Cũng như con đã làm mẹ của những đứa trẻ, điều tối thiểu trong giáo dục con cũng phải biết là: nếu một đứa con càng ngu dốt thì những người  làm cha làm mẹ càng phải thương nó hơn và phải nhẫn nại, dịu dàng phân tích, bảo ban cho nó hiểu, nếu cáu giận với nó thì chỉ làm cho nó sợ và càng ngu hơn thôi. Chắc chắn nó sẽ không phục và chẳng đứa nào dám đến gần cha mẹ của mình.
2. Nếu xét theo tình mục tử với chiên thì:
Ngày 01/10/2003 con đi dự lễ tấn phong giám mục của Đức Cha, con rất ấn tượng về hình ảnh vị mục tử vác chiên lên vai được in thật to trên phông lễ hôm đó… rồi hình ảnh Đức Cha được trao phó cây gậy… con thầm cảm ơn Thiên Chúa đã ban cho Giáo phận của chúng con đã có một vị MỤC TỬ CẦM GẬY để xua đuổi sói dữ, bảo vệ đoàn chiên… nhưng khi thấy mục tử khua chân, múa tay, khuôn mặt đằng đằng sát khí thì con cảm thấy thật xót xa: MỤC TỬ đã cầm gậy để xua, đập chiên của mình. Con thật cảm thông và cố nghĩ là ngài quá nhiều công việc đến nỗi không đủ bình tĩnh để suy xét mọi điều đúng – sai, nhưng con lại thấy một điều thật nguy hiểm là: Đức Cha là một vị đứng đầu một giáo phận có tới hơn 200 ngàn giáo dân mà ngài lãnh đạo theo kiểu KHÔNG BÌNH TĨNH, hay nói cách khác là áp đảo, thì hỏi rằng đàn chiên mấy lúc nữa sẽ đến hồi tan tác?
3. Những ý kiến của con trong việc thuyên chuyển linh mục sao cho hợp người, hợp cảnh, không để phí đi những tài năng, không để thiệt thòi cho các linh hồn, không để Giáo Hội phải gánh chịu những hậu quả xấu không đáng có… nếu vì những ý kiến đó của con làm Đức Cha nổi cáu thì con thấy thật đáng lo sợ: Giáo Hội mà Chúa Giêsu xây trên nền tảng tình yêu và sự hiệp thông có còn tồn tại nữa không? Hay đã bị các ĐẤNG biến thành một thể chế ĐỘC TÀI, Mục Tử ngồi trên tòa cao phán xuống, chiên ở dưới cứ việc vâng lời, góp ý thì mục tử nổi cáu, áp đảo. Mối tương quan một chiều từ trên xuống theo kiểu CHỦ NÔ ấy thì thử hỏi rằng trong Hội Thánh Chúa có còn tôn trọng nhân quyền? Có còn sự công bằng, dân chủ nữa không ạ? Nếu ngay trong Giáo Hội của Chúa mà không còn những điều đó thì thế giới bao giờ mới vơi đi những đau khổ?
4. Nếu việc chúng con chuyển những nhận định và những lời khen của giáo dân về những tài năng, đức hạnh của cha Thái mà vì điều đó Đức Cha nổi cáu thì… chẳng lẽ Đức Cha lại đang sống lịch sử của Cựu Ước được ghi lại trong sách Samuen chương 18 hay sao? Nếu không thế thì Đức Cha phải thật vui mừng khi mình có một cánh tay nối dài quá đắc lực chứ ạ?

II. Cách Giáo Dục Của Người Cha

1. Khi nghe Đức Cha kể một loạt “TỘI” của cha Thái trước mặt hai đứa mà thực sự Đức Cha chưa rõ danh tính, gốc tích… đặt giả thiết bọn con là lương dân hay nhà báo thì họ sẽ đánh giá thế nào về Giáo Hội Chúa và về tình cha con của Đức Cha? Con giới thiệu con là Hoàn ở Giáo xứ Yên Hợp Đức Cha tin ngay. Sao Đức Cha không gọi điện cho cha xứ con để xác minh thực hư? Con thấy một vị lãnh đạo mà dễ tin như vậy thì sẽ rất dễ “mất nước”. Còn mục tử mà dễ tin như Đức Cha thì có lẽ lúc này trong giáo phận Hưng Hóa đã có biết bao nhiêu sói dữ đang đội lốt cừu để ăn thịt chiên rồi đấy ạ!
2. Khi Đức Cha kể tội cha Thái trước mặt hai con, con thực sự thấy Đức Cha không biết cách giáo dục: xét theo nghĩa thiêng liêng, cha Thái thực sự là con của Đức Cha. Cứ cho là cha Thái có tội thực sự đi, tại sao không dùng tình thương, sự chân thành mà khuyên bảo, mà nâng dạy… đằng này Đức Cha lại dùng chiêu KỂ TỘI con mình trước mặt người khác. Con không hiểu Đức Cha có ý gì? Khi nói tội cha Thái trước mặt một “đứa đàn bà” chưa rõ danh tính; để hạ giá và làm giảm bớt lòng kính trọng của chúng con với cha Thái ư? Đức Cha lỗi Điều Răn thứ tám. Để dạy dỗ cha Thái từ xa qua chúng con ư? Đức Cha không có tình cha.
Năm thánh 2000 con đi hành hương, con nhớ mãi bài giảng này: trước khi làm nghề gì người ta cũng phải học thật kỹ, càng học tốt thì làm nghề càng tốt. Làm bác sĩ phải học ít là 7 năm, giáo viên phải 3 năm. Nghề nào cũng có ngày hưu mà vẫn phải học, vậy mà việc làm cha, làm mẹ phải làm cả đời, không có ngày hưu nhưng có mấy ai học. Con là người không có học, lại có tới 6 đứa con, nhưng khi đứa nào có lỗi thật sự thì điều tối thiểu để giáo dục là con không bao giờ nhắc lỗi của nó trước mặt người khác, càng không bao giờ được phép mạt sát nó trước mặt chị em… vì nếu giáo dục con cái KIỂU như Đức Cha khác nào muốn trù dập nó, không muốn nó ngóc đầu lên, tự nó sẽ bị chìm trong mặc cảm tội lỗi, nó mất danh dự. Làm sao nó có cơ hội để trưởng thành, để phát triển về mọi mặt? Còn chưa nói đến chuyện nó tiêu cực… buông xuôi tất cả… chẳng lẽ ĐẤNG LÀM CHA và LÀM THẦY lại không biết đến điều này sao?
3. Đức Cha nhớ lỗi người khác: khi Đức Cha kể tội của cha Thái, con thấy Đức Cha kể cả đến những tội cách đây 12 năm, mà lúc đó Đức Cha chưa làm Giám mục Giáo phận Hưng Hóa. Vậy mà ngài nhớ và kể tội cha Thái một cách trôi chảy. Con thấy thực sự thương Đức Cha. Ngài đã phải gánh một cái gánh quá nặng, quá mệt mỏi là lo cho phần rỗi của hơn 200 ngàn linh hồn, vậy mà ai đó đã vô tình chất thêm lên vai ngài một cái gánh nặng không đáng có nữa là: NHỚ LỖI của người khác. Giáo phận có 60 linh mục. Linh mục được thánh hiến nhưng vẫn là người và chắc chắn sẽ có những lỗi lầm. Như vậy, Đức Cha sẽ phải nhớ lỗi của 60 linh mục, còn chưa kể những cấp dưới… Thật đáng thương cho Đức Cha phải gánh hai vai quá nặng và khi quá sức chắc chắn một điều là ngài sẽ phải vất bớt một gánh. Sẽ thật vô phúc cho giáo phận Hưng Hóa nếu ngài vất đi cái gánh mà trong đó có các linh hồn. Một điều đáng lo sợ nữa là cái đầu của ngài phải chứa quá nhiều thứ như vậy thì không biết có còn chỗ nào để cho Chúa ở nữa không ạ? Sẽ thật khủng khiếp nếu một Đấng làm đầu Giáo phận, làm chứng cho Chúa mà không có Chúa thì Giáo phận sẽ nằm gọn trong quyền lực của sa-tan mất thôi…!!! Và nếu Thiên Chúa cũng nhớ lỗi của con người như Đức Cha thì chắc chắn thiên đàng sẽ vắng tanh, chỉ có Ba Ngôi Thiên Chúa và may ra Đức Ma-ri-a là con người duy nhất được vào thôi… còn Đấng làm đầu Giáo Hội là thánh Phê-rô cũng có trọng tội đấy ạ.

III. Mục Tử Không Biết Chiên

Khi kết tội cha Thái, Đức Cha đã tìm hiểu chưa? Là Mục Tử, Đức Cha đã thực sự biết chiên của mình chưa ạ? Sau khi Đức Cha kể một loạt tội, con đã suy nghĩ thế này:
1. Đức Cha nói: cha Thái chuyển lên An Thịnh mang cả chổi cùn, rế rách… cứ cho cha Thái là người quá đáng đi, tại sao lúc đó Đức Cha không can thiệp, nếu con là Đức Cha, con sẽ bảo cha Thái để nguyên si những thứ đó lại, lên An Thịnh thiếu gì Đức Cha sẽ cho. Nếu Đức Cha xử như vậy thì cha Thái sẽ kính phục và con cái của ngài sẽ không mất đoàn kết… ngài đã tìm hiểu hoàn cảnh cụ thể lúc đó chưa?
2. Đức Cha nói: cha Thái đứng trên bục giảng để chửi chính quyền, xúc phạm người thi hành công vụ là vi phạm luật pháp nhà nước. Vậy nếu chính quyền làm đúng mà cha Thái chửi thì con tin họ đã gô cổ và bỏ tù cha Thái lâu rồi. Còn nếu chính quyền làm sai thì tự bản chất đâu còn là chính quyền nữa mà là ngụy quyền. Mà ngụy quyền thì phải vạch mặt chỉ tên để khỏi tốn cơm dân, áo đảng. Loại đó con cũng có quyền chửi, có quyền tố cáo, vạch mặt. Đó là nghĩa vụ của bất cứ ai dám bảo vệ công lý… có thể vì như vậy những người không hiểu lại bảo là chửi chính quyền vì họ chưa định nghĩa được thế nào là chính quyền… đó là con phân tích tội mà Đức Cha kết, gán cho cha Thái. Còn thực sự giáo dân ở vùng Nhân Nghĩa cũ, cũng như An Thịnh, Yên Phú và Đại Phác bây giờ người ta thấy rõ điều này: khi cha Thái chưa tới các xứ này, giáo dân nghèo về mọi mặt, thậm chí còn không biết mình đang là người, suốt ngày chỉ biết cắm đầu, chúi mũi vào bát cơm, manh áo… không biết phẩm giá con người hay nhân quyền là gì? Chỉ cần các BỀ TRÊN phán gì là răm rắp nghe theo, bảo sai cũng phải vâng nếu không sẽ bị phạt: bảo không được đi lễ, không được dạy giáo lý cũng phải nghe. Chúng con không còn biết đâu là đúng sai nữa… khi được cha Thái dạy, chúng con đã biết bảo vệ quyền sống, quyền tự do tôn giáo, tự do ngôn luận… Chúng con đã biết đâu là chính quyền, đâu là ngụy quyền. Nhưng một điều quan trọng là giáo xứ quá đông, làm sao linh mục có thể dạy riêng từng người. Vậy, việc đứng trên bục giảng để dạy cho giáo dân biết những điều đó thì kẻ xấu lại bảo là chửi chính quyền. Nhờ cha Thái dạy như thế đã biết bao người được nhờ. Nếu cha Thái cứ cúi đầu lặng thinh thì hỏi rằng đời sống nhân quyền của giáo dân có được như ngày nay không!?
Hơn nữa, con cứ trộm nghĩ rằng, nếu một mai không có ai có đủ can đảm để lên tiếng bênh vực cho công lý, sự thật, bênh vực cho giáo dân thì chắc chắn là người dân chúng con sẽ lại bị chính quyền cai trị về tôn giáo giống như những năm trước đây, khi cha Thái chưa đến với chúng con. Trong khi đó, việc lãnh đạo tôn giáo thuộc về quyền của giáo hội, chứ không phải của chính quyền. Đức Cha có biết rằng, từ ngày có cha Thái lên vùng này, kể cả khi cha Thái không còn là cha xứ của chúng con nữa, thì chúng con vẫn được hưởng nhờ cái uy tín lãnh đạo tinh thần của cha Thái!? Việc chính quyền xen chân vào nội bộ của Giáo xứ, giáo họ đã vì thế mà giảm đi rất nhiều. Rồi mai đây, sự thật sẽ ra sao, chúng con không biết sẽ như thế nào, nhưng chắc Đức Cha cũng chẳng biết gì hơn chúng con, vì Đức Cha đâu có ở trên vùng này với chúng con, để mà cảm thông với những hình thức chèn ép sinh hoạt tôn giáo của chính quyền.
3. Đức Cha nói: cha Thái “choài trổ” đi An Thịnh vì thích đông người: Đức Cha thử hình dung một giáo xứ lúc đó có 26 ngàn giáo dân chỉ có một linh mục, nhà thờ xứ lại nằm tại một giáo họ quá nhỏ bé, chỉ có hơn 40 nóc nhà đi đạo. Mỗi ngày lễ trọng cả xứ tuôn về Nhân Nghĩa, những Thánh Lễ hàng vạn người dự. Địa hình chật hẹp, chỗ để xe không có, chỗ trọ không đủ, giáo dân nằm chen chúc ở các nhà dân không hết nên phải nằm la liệt ở các gốc cây quanh nhà thờ. Vì địa hình đò giang, tàu xe cách trở mà ga Hóp lại là ga phụ, người dưới đi lên, người trên đi xuống phải xuống ga Mậu A cách nhà thờ hơn 10 cây số, giờ giấc phải phụ thuộc tàu bè… đó là còn chưa nói tới những nhu cầu phải phục vụ như ăn uống, bảo vệ, an ninh, đã thế lại liên tục có những lớp học, lớp cầu nguyện… lại phục vụ… Một gánh quá nặng đối với giáo họ sở tại mà giáo xứ Nhân Nghĩa thì quá nhỏ. Phục vụ mãi cũng thấy mệt mỏi, họ còn phải lo cho gia đình nữa chứ… Vì thế, không thiếu cảnh cha xứ đêm đêm phải thức đi quanh nhà thờ để bảo vệ cho giáo dân ngủ… sức đâu nữa để làm mục vụ. Ngược lại, An Thịnh đường liền, giáo dân cũng đông, địa hình thuận lợi, tiện cả tàu xe, giáo dân đi lễ không phải ngủ trọ qua đêm, giáo dân sở tại cũng nhàn, cha xứ cũng bớt đi gánh nặng… Vậy, ở đâu có lợi cho ích chung hơn ạ?
4. Đức Cha nói: cha Thái dạy một mình một chương trình giáo lý mà không dạy theo chương trình của giáo phận. Điều này khi nghe con cũng thấy bức xúc. Con đã đặt ra những câu hỏi về cha Thái và con đã quyết định tìm hiểu theo khả năng của mình: con đã đến các giáo xứ Yên Phú, Đại Phác, An Thịnh hỏi và biết được giáo lý viên của họ đều do giáo phận đào tạo (có danh sách cụ thể), còn học sinh giáo lý cấp 1, 2, 3 thì đều học theo chương trình giáo lý của giáo phận Xuân Lộc. Đức Cha có thể lên gặp bất cứ giáo lý viên hay học sinh nào để xác minh điều này rồi hãy kết tội một linh mục…
5. Đức Cha nói: có một người bảo cha Thái mặc áo trái họ không dám góp ý. Một người trong số 26 ngàn giáo dân thì quả là một tỉ lệ quá nhỏ không đáng kể, vậy mà Đức Cha dựa vào đó để đánh giá, để hạ thấp một linh mục biết từng con chiên, biết chiên cần gì, chiên đói hay no, một mục tử biết nâng dậy từng con chiên. Những điều này cả xứ con đều biết, còn Đức Cha ngài có biết không ạ?

IV. Đi Đạo Theo Chúa Hay Theo Cha?

Đức Cha giảng trên nhà thờ Sơn Tây ngày 25 tháng 01 năm 2010 rằng: nếu chuyển linh mục mà giáo dân bỏ đạo thì càng phải chuyển đi ngay: theo cách lập luận của Đức Cha thì linh mục đó dạy thế nào để giáo dân theo cha mà không theo Chúa. Ngài đâu có biết rằng chính quyền đã dựa vào cách thuyên chuyển linh mục không cần tính toán của ngài để dọa cho giáo dân bỏ đạo… Cảnh đau lòng này con đã được tận mắt chứng kiến: khi cha Thái lên tới họ Đông An, hàng đoàn giáo dân người dân tộc đến vây quanh cha Thái để xin được ra khỏi đạo một thời gian mặc dù họ nói là rất tin Chúa, không muốn bỏ đạo, nhưng họ sợ, và lý do họ sợ thật đơn giản là chính quyền đến nhà dọa rằng ông cha Thái sắp phải chuyển đi nơi khác rồi không có ai bảo vệ chúng mày đâu… Nhìn nét mặt sợ hãi và ánh mắt chới với của họ lòng con đau như xé. Thú thật, trong lòng con oán hận Đức Cha, con thấy Đức Cha ác quá. Đức Cha nghĩ sao khi chính quyền lấy chính việc thuyên chuyển linh mục để dọa cho giáo dân bỏ đạo, và họ đã thành công khi hàng đoàn người đến xin bỏ đạo (chúng con có ghi hình). Là mục tử mà ngài không biết đến điều này tức là ngài đâu có chút nào hình ảnh của mục tử nhân lành Giêsu, vì mục tử Giêsu có tình yêu bao la, cao cả, Chúa sống gần gũi với đoàn chiên, sống trong lòng đoàn chiên, hy sinh mạng sống cho đoàn chiên. Còn Đức Cha, ngài đang dùng quyền Chúa ban để đứng TRÊN đoàn chiên, đứng NGOÀI và đứng thật xa để mặc cho bao nhiêu sói dữ ăn thịt từng đoàn chiên. Đức Cha còn dám nói một câu thật vô tâm vô tình… không truyền giáo được thì để cho Tin Lành họ truyền (có người làm chứng). Mục tử ơi, ngài có ý gì vậy? Ngài khinh những con chiên kia quá nhỏ bé nghèo hèn đến nỗi không đáng để ngài phải quan tâm đến ư? Hay ngài đã học quá cao siêu đến nỗi vượt qua cả điều căn bản nhất của đạo Chúa là tình yêu rồi?
Chúa ơi, thật bất công khi bao nhiêu con người, bao nhiêu thế hệ đã hy sinh bao nhiêu công lao, mồ hôi, nước mắt để gom về từng con chiên lạc. Vậy mà giờ đây Đức Cha nỡ tâm đưa từng con chiên đó lên giàn thiêu….. nỡ tâm đạp đổ công trình mà bao nhiêu bậc tiền nhân của chúng con đã xây dựng nên bằng xương máu.

V. Thế Nào Là Lịch Sự

Khi hai đứa con hầu chuyện Đức Cha xong là 11 giờ 05, Đức Cha đứng dậy đi ăn cơm, còn hai đứa con ngồi đó một lát rồi đứng dậy ra khỏi phòng khách. Hai đứa con cũng có một cảm giác bị đói meo ngay bên mâm cơm của Đức Cha mình. Hôm đó là ngày tổng kết của Ban hành giáo Giáo phận, mâm đầy mâm vơi người người ăn uống rỉ rả, vậy mà Đức Cha đi ăn cơm không nỡ mời hai đứa chúng con một tiếng, dù là tiếng mời rơi….  Không cần biết chúng nó đói hay no. Thôi con không nói đến tình cha với con nữa mà con nói đến cái tình tối thiểu là tình con người. Khi có khách đến nhà chơi mà gặp bữa dù có quí mến họ hay không thì cũng phải mời, ít nhất là một câu mời xã giao theo phép lịch sự tối thiểu…. Chúng con thấy tủi thân vô cùng. Thưa Đức Cha, thật ra cái dạ dày của chúng con đâu có đói, vì trước khi gặp Đức Cha một giờ, chúng con đã đánh mỗi đứa một tô phở xốt vang to đùng ở cổng TGM. Lúc đó dạ dày của chúng con vẫn còn căng, nhưng lòng chúng con thực sự thấy đói. Đói cái TÌNH CHA – TÌNH NGƯỜI. Chả nhẽ vì chuyện phải gặp gỡ chúng con mà Đức Cha giận đến nỗi mất khôn hay sao? Nếu chỉ vì chuyện nhỏ đó mà đã làm cho ngài giận đến mất hết cả khôn như vậy thì hỏi rằng cả con thuyền lớn là Giáo phận Hưng Hóa Thiên Chúa trao phó cho ngài lèo lái, mà ngài lái trong tình trạng như vậy liệu có về đến bến bình an không ạ?
Còn chuyện này nữa: là mục tử  ngài có cảm nhận gì trong việc này không? Cả năm ngày rộng tháng dài, thiếu gì lúc thuyên chuyển các linh mục mà ngài lại chuyển vào dịp tết để hàng tháng trời nay mười mấy ngàn giáo dân phải đón xuân trong nước mắt. Vùng An Thịnh lúc nào cũng như có đám ma. Ngài làm như vậy có phải là đã vượt quá nhân từ rồi không ạ.

Tóm lại Với một số những điều chúng con thấy ở trên, thì:
ĐỨC CHA, nghĩa là Người Cha Có Đức
GIÁM, nghĩa là xem xét giáo phận
MỤC, nghĩa là chăn dắt đàn chiên
LÃNH ĐẠO, nghĩa là cầm cân nảy mực
Đức Cha hãy nhìn lại xem mình có tiêu chuẩn nào trên đây không ạ?

Còn phần con, mới chỉ một lần được tiếp xúc trực tiếp với Đức Cha và qua những cử chỉ, lời nói và thái độ của Ngài, con có nhận xét như sau: cái gì đầy trong lòng sẽ tràn ra bên ngoài….
Tất cả những điều mà con nhận thấy nơi Đức Cha hôm đó cộng với lời ca thán của những người đã được gặp Đức Cha hôm đó, con có nhận định như sau:
– Đức tính tối thiểu để làm một con người trong xã hội là công bình và tiết độ, Đức Cha cũng không có thì hỏi rằng là một Kitô hữu làm sao dám bỏ mình.
– Là mục tử ngài đâu xứng đáng vì ngài đâu dám sống chết với con chiên, mà ngược lại ngài đã dùng quyền Chúa trao để ngồi trên tòa cao phán xuống, bắt con chiên phải vâng (mối tương quan một chiều từ trên xuống theo kiểu Chủ – Nô)
– Là lãnh đạo: ngài cũng chưa đủ khả năng vì qua cách điều hành đại khái, chung chung ấy thì ngài đâu biết công lý là gì mà tôn trọng con người….

Trên đây là những nhận định của con  xuất phát từ trực tiếp cuộc gặp ngày hôm đó. Rồi  từ đó con đã đi tìm hiểu và đã phát hiện ra những điều  tệ hại hơn nhưng con không tiên viết lên đây. Thôi để ngài tự xét mình trước Chúa và đoàn chiên…. về trách nhiệm quá lớn lao của mình để kịp sám hối và sửa lại mọi sự. Hoặc nếu ngài thấy mình không gánh vác nổi thì tốt nhất hãy xin nghỉ hưu ăn dưỡng…. Đừng cố chấp để bảo vệ cái chức cao sang mà phá tan đàn chiên như vậy.
Nếu cứ để tiếp tục tình trạng này có người bảo khi đến tòa Chúa phán xét Đức Cha sẽ trả lời với Chúa thế nào. Nhưng con nghĩ khi Đức Cha chưa kịp tính chuyện đến tòa phán xét thì những đàn chiên đã bị tước hết quyền sống sẽ vùng lên tìm sự sống còn cho mình, chính họ sẽ phán xét Đức Cha vì “bần cùng sinh đạo tặc” mà.
Thưa Đức Cha, sự thật thì hay mất lòng. Chắc chắn khi đọc những dòng này Đức Cha sẽ cho con là loại chống cha – chống Chúa – dám xúc phạm đến các Đấng làm Thầy, thật đáng ném xuống hỏa ngục. Nhưng để cứu được các linh hồn thì con sẵn sàng để Đức Cha ném xuống tận đáy hỏa ngục. Nhưng trước khi vào hỏa ngục đời đời, con vẫn yêu cầu Đức Cha một điều thật sự cấp bách đó là: Đức Cha hãy là một Đấng Quân Tử thành tâm nhìn lại con người của mình trước Chúa để sửa lại mọi sự trong ngoài của mình, và sửa lại những điều đã làm sai từ trên xuống dưới cho Giáo phận Hưng Hóa. Nếu không chúng con sẽ phải gửi thư này đến một nơi để kêu cứu thì chắc Đức Cha biết rất rõ. Và trước khi gửi thư này đi sẽ có chữ ký của nhiều người… và con sẽ cho giáo dân biết để họ không còn lầm tưởng về Đức Cha như con.
Thưa Đức Cha, trên đây là một số điều con muốn trải bày và kính dâng lên Đức Cha. Con vẫn luôn luôn kính trọng và cầu nguyện nhiều cho Đức Cha. Con không bao giờ đồng hóangười với tội, con chỉ muốn giúp ngài giũ bỏ những sự không đáng để cho các linh hồn được nhờ. Những điều con viết trên đây nếu có điều gì sai quấy thì con xin được ngài chỉ giáo và lượng tình tha thứ cho đứa con thất học vô lễ này.

Người kính thư

Maria Lương Kim Hoàn

(Nguồn: Internet)